Blogger Widgets
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đỗ Hữu Ca. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đỗ Hữu Ca. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

CHIỀU TỐI 28.7, LS TRẦN VŨ HẢI GẶP GĐ CÔNG AN HẢI PHÒNG ĐỖ HỮU CA


Hải Phòng, hôm nay mưa tầm tã từ khoảng 06h sáng. Mưa lớn trong nhiều giờ, đã khiến nhiều đường phố chính của TP cảng bị ngập lụt.

Từ 18h đến 19h40, mưa tạm ngớt, đem lại không khí khá nhộn nhịp cho tối cuối tuần. Sau đó là mưa lớn, tiếp tục đổ nước xuống thành phố Cảng, nơi mà ngày mai bắt đầu xử phúc thẩm vụ án Tiên Lãng.

Cho đến tối nay, những đơn từ đề nghị được tham dự phiên toà công khai gửi đến Toà án Nhân dân tối cao và GĐ Công an Hải Phòng chưa được hồi đáp.

Vào lúc 19h00 các luật sư đã có mặt tại thành phố Hải Phòng để chuẩn bị cho phiên toà ngày mai.

Ngay khi đến Hải Phòng, LS Trần Vũ Hải và Đại tá Nguyễn Đăng Quang đã đến trụ sở Công an Hải Phòng để gặp Thiếu tướng Đỗ Hữu Ca, GĐ CA TP. Cuộc gặp diễn ra trong khoảng hơn nửa giờ. Sau cuộc gặp, LS. Trần Vũ Hải đã bổ sung Thông cáo số 1, toàn văn như sau:
Hải Phòng, tối ngày 28/07/2013

Vào chiều tối 28/07/2013, Luật sư Trần Vũ Hải và Đại tá Nguyễn Đăng Quang đã có một buổi gặp gỡ nói chuyện thân mật với Thiếu Tướng Đỗ Hữu Ca – Giám đốc sở Công an Thành phố Hải Phòng tại trụ sở Công an Thành phố Hải Phòng. Trong buổi gặp này, Luật sư Trần Vũ Hải đã đề nghị Công an Thành phố Hải Phòng tạo điều kiện để thân nhân, đồng nghiệp của các bị cáo, thư ký của các Luật sư và một số người quan tâm đến vụ án được dự phiên tòa phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn 1. Tướng Ca cho rằng vụ án này xét xử công khai, và mọi người đều được tham dự, tuy nhiên do chỗ ngồi trong phòng xử có hạn nên sẽ ưu tiên cho những người đã được Tòa án mời. Đại Tá Quang cho biết có 19 thân nhân và 13 đồng nghiệp của các bị cáo, và một số người khác rất muốn tham dự phiên tòa phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn, để tránh việc bị công an Thành phố Hải Phòng cản trở ở ngoài khu vực tòa án, rất mong Tướng Ca có ý kiến. Tướng Ca khẳng định sẽ chỉ đạo cho cấp dưới tạo điều kiện cho những người này, trong đó có Đại tá Quang vào tham dự phiên tòa phúc thẩm. Luật sư Hải và Đại tá Quang đã cám ơn Tướng Ca, và tin rằng thân nhân, đồng nghiệp của các bị cáo và những người khác muốn tham dự phiên tòa sẽ không bị cản trở để dự phiên tòa phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn 1 sáng ngày 29/07/2013.

Trân trọng.
Luật sư Trần Vũ Hải
Trụ sở Toà án Nhân dân Tp HP, nơi diễn ra phiên toàn phúc thẩm vào lúc chập tối nay có một số nhân viên chở đồ đến trên 2 xe nhỏ. Khung cảnh trại giam nơi đang giam giữ anh em Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý vẫn lạnh lùng dưới mưa như vô cảm với tất cả những lời kêu than, oán trách ngút trời của đồng bào cả nước cũng như dư luận quốc tế.

Từ nhiều ngày nay, xung quanh nơi các chị Nguyễn Thị Thương, Phạm Thị Hiền (vợ anh Vươn, anh Quý) đã thấy ẩn hiện khá nhiều người lạ mặt...

So với đêm trước phiên tòa sơ thẩm, lần này, với phiên phúc thẩm, dư luận nhân dân Hải Phòng đặc biệt quan tâm đến vụ án. Tại các quán nước vỉa hè khắp nơi, từ bến xe, công sở, quán xá, ngõ phố, bà con nhân dân bàn tán về phiên tòa rất nhiều, và đều mong gia đình Anh Đoàn Văn Vươn được tuyên trắng án và được trả tự do ngay tại tòa.

P.V

-->đọc tiếp...

Vụ án Đoàn Văn Vươn: THÔNG CÁO BÁO CHÍ SỐ 1


THÔNG CÁO BÁO CHÍ (SỐ 1) 
Về hai vụ án liên quan đến vụ cưỡng chế ngày 5/1/2012 tại Tiên Lãng, Hải Phòng
được xét xử phúc thẩm

Hải Phòng, ngày 28/07/2013

Thay mặt các bà Nguyễn Thị Thương (vợ ông Đoàn Văn Vươn), bà Phạm Thị Báu (tức Hiền, vợ ông Đoàn Văn Quý), tôi – Luật sư Trần Vũ Hải, người bào chữa và bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho các ông bà này trong hai vụ án trên, xin thông tin như sau đến các cơ quan báo chí, truyền thông, mạng xã hội trước ngày xét xử phúc thẩm vụ án mà các ông bà này là những bị cáo đã kháng cáo bản án sơ thẩm của Tòa án Hải Phòng: 

1. Vụ án xét xử phúc thẩm Đoàn Văn Vươn và một số thân nhân khác (“Vụ án Đoàn Văn Vươn 1”) được Tòa phúc thẩm khu vực 1 Tòa án nhân dân tối cao bắt đầu tiến hành vào 7h30 sáng ngày 29/07/2013 tại trụ sở Tòa án nhân dân Hải Phòng. Các luật sư Hà Huy Sơn, Nguyễn Hà Luân, Vũ Văn Lợi, Nguyễn Việt Hùng, Trần Vũ Hải đã nhận bào chữa miễn phí cho các bị cáo trong phiên tòa phúc thẩm này. 

2. Các luật sư đã gửi yêu cầu Tòa phúc thẩm triệu tập đầy đủ những người được coi là người bị hại, người làm chứng, và nhiều người, cơ quan liên quan đến Vụ án Đoàn Văn Vươn 1, trong đó có các ông Lê Văn Hiền - nguyên Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, Nguyễn Văn Khanh – nguyên phó Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, Phạm Xuân Hoa – nguyên Trưởng phòng Tài nguyên môi trường huyện Tiên Lãng, Lê Văn Liêm – nguyên Chủ tịch UBND xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng, đại diện các cơ quan: UBND huyện Tiên Lãng, Ban chỉ huy Quân sự huyện Tiên Lãng,Công an huyện Tiên Lãng, Giám định viên súng đạn Lê Viết Cần. Chúng tôi được biết Giám định viên súng đạn Lê Viết Cần đã được Tòa phúc thẩm triệu tập để tham gia phiên tòa phúc thẩm này. 

3. Do Tòa cấp sơ thẩm đã không tạo điều kiện (thực tế đã cản trở) cho nhiều người muốn tham dự phiên tòa sơ thẩm Vụ án Đoàn Văn Vươn 1, nên 17 người thân và 13 đồng nghiệp của các bị cáo và một số người khác đã có đơn yêu cầu Tòa phúc thẩm tạo điều kiện để họ tham dự phiên tòa phúc thẩm này. Đến nay, thư ký của Tòa phúc thẩm cho biết, việc tạo điều kiện này thuộc trách nhiệm của Công an Hải Phòng. Luật sư Trần Vũ Hải đã có đơn đề ngày 25/07/2013 gửi Giám đốc Công an Hải Phòng và Tòa phúc thẩm yêu cầu các cơ quan này tạo điều kiện cho những người trên tham dự phiên tòa. Chúng tôi hy vọng, sáng ngày 29/07/2013, hai cơ quan này sẽ thực hiện theo đúng quy định của Điều 18 Bộ Luật Tố tụng hình sự: “Việc xét xử của Toà án được tiến hành công khai, mọi người đều có quyền tham dự…”.

Trân trọng
Thay mặt các bà Nguyễn Thị Thương, Phạm Thị Báu (tức Hiền)
Luật sư Trần Vũ Hải


THÔNG BÁO BỔ SUNG THÔNG CÁO BÁO CHÍ (SỐ 1) 
(về hai vụ án liên quan đến vụ cưỡng chế ngày 5/1/2012 tại Tiên Lãng, Hải Phòng được xét xử phúc thẩm)

Hải Phòng, tối ngày 28/07/2013
 
Vào chiều tối 28/07/2013, Luật sư Trần Vũ Hải và Đại tá Nguyễn Đăng Quang đã có một buổi gặp gỡ nói chuyện thân mật với Thiếu Tướng Đỗ Hữu Ca – Giám đốc sở Công an Thành phố Hải Phòng tại trụ sở Công an Thành phố Hải Phòng. Trong buổi gặp này, Luật sư Trần Vũ Hải đã đề nghị Công an Thành phố Hải Phòng tạo điều kiện để thân nhân, đồng nghiệp của các bị cáo, thư ký của các Luật sư và một số người quan tâm đến vụ án được dự phiên tòa phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn 1. Tướng Ca cho rằng vụ án này xét xử công khai, và mọi người đều được tham dự, tuy nhiên do chỗ ngồi trong phòng xử có hạn nên sẽ ưu tiên cho những người đã được Tòa án mời. Đại Tá Quang cho biết có 19 thân nhân và 13 đồng nghiệp của các bị cáo, và một số người khác rất muốn tham dự phiên tòa phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn, để tránh việc bị công an Thành phố Hải Phòng cản trở ở ngoài khu vực tòa án, rất mong Tướng Ca có ý kiến. Tướng Ca khẳng định sẽ chỉ đạo cho cấp dưới tạo điều kiện cho những người này, trong đó có Đại tá Quang vào tham dự phiên tòa phúc thẩm. Luật sư Hải và Đại tá Quang đã cám ơn Tướng Ca, và tin rằng thân nhân, đồng nghiệp của các bị cáo và những người khác muốn tham dự phiên tòa sẽ không bị cản trở để dự phiên tòa phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn 1 sáng ngày 29/07/2013.
 
Trân trọng.
Luật sư Trần Vũ Hải
-->đọc tiếp...

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

HẢI PHÒNG: HỒ SƠ VỤ CƯỠNG CHẾ ĐẦM SÉP - KỲ 1

 

Chuyện cưỡng chế - Trăm năm đâu chỉ một cuộc bể dâu?

Phương Bích 

 

Trong chuyến đi xem phiên tòa công khai, xử anh em Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng, tình cờ tôi được nghe một câu chuyện na ná như vụ Đoàn Văn Vươn. Chỉ khác là vụ này không có súng hoa cà hoa cải gì cả. Không ai bị bắt bớ, bị thương, vì người dân mặc dầu thấy mình oan ngút trời, nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp hành lệnh cưỡng chế. Rồi sau đó ngoan ngoãn đi gửi đơn đến các cấp từ xã cho đến tận quốc hội, ròng rã 10 năm trời vẫn chưa thấy công lý đâu.   

 

Tôi cũng được đọc “ké” bộ hồ sơ của vụ này. Thú thực, đã nghe nạn nhân kể tóm tắt trước, nhưng đọc đến “hồ sơ” thì tôi không nén được dăm bảy phen chửi thề. Chửi từ cái “thằng” đánh máy cho đến “thằng” ký. Chửi cái tội sai chính tả thì ít, nhưng chửi cái “thằng” đá bóng thì nhiều. Các ban ngành chức năng đã cất công điều tra mấy năm trời. Thành lập hết đoàn này đến ban nọ, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền công tác phí và phong bì phí. Vậy mà chỉ một lời của ông phó chủ tịch thành phố là có thể sổ toẹt vào sự thật, biến không thành có, đổi trắng thành đen. Đây là do sự ngu dốt bẩm sinh hay cố tình giả ngu để ăn tiền? Phó chủ tịch thành phố mà tuyên bố xanh rờn: “ UBND TP sẵn sàng ra tòa” – trích báo Bảo vệ Pháp luật số 30, ngày 26/7/2008. Nói vậy thì ai sẽ là người to gan lớn mật, dám xử UBND thành phố Hải Phòng?

 


Thực ra báo chí đã từng đề cập đến từ nhiều năm trước đây, nhưng e rằng nó bị chìm nghỉm trong một xã hội đầy rẫy những oan khiên. Xã hội ta giống như một bà bác sỹ già nua, suốt ngày nghe bệnh nhân rên la đâm ra dửng dưng trước nỗi đau đớn của người bệnh. Chỉ khi nào bà bác sỹ già cũng bị bệnh, cũng phải rên la thì họa mới nhớ ra cảm giác đau nó ra làm sao.

Chuyện xảy ra từ 10 năm trước, nhưng hiện tại nó chưa hề chấm dứt. Nhân vụ cưỡng chế ở Cống Rộc, xin được lật lại chuyện Đầm Sép năm xưa, để thấy cái tội của luật đất đai theo tư duy xã hội chủ nghĩa, đã gây ra thảm cảnh cho người dân nó khốn nạn đến thế nào.

19 năm trước, bờ biển đó chỉ là những đầm nước hoang vu. Nhiều người dân trong vùng,  trong đó có không ít những người lính, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, đã sắn tay vào cải tạo vùng đất hoang này, trở thành những đầm nuôi tôm, cua, cá, ghẹ, mang lại không ít lợi ích cho bản thân họ và cho xã hội. Tiền của đổ vào đó có thể tính, chứ mồ hôi nước mắt thì chả thể nào đong đếm được.

Rồi một ngày, khi họ đang cặm cụi trên đầm thì bất ngờ cả trăm người, thuộc lực lượng cưỡng chế của UBND huyện Cát Hải ào ào kéo đến, đập phá hết chòi, đăng, lưới và tất cả những gì có trên mặt đất. Tàn ác hơn, họ tháo cống cho hàng chục tấn thủy sản trong đầm trôi ra biển...

Ông Vũ Anh Hài – giám đốc Công ty TNHH Tân Thành Hưng kể lại, lúc bấy giờ anh em cựu chiến binh cũng đã định liều mạng chống lại. Quá đau xót trước bao nhiêu công sức bỏ ra hơn 8 năm trời, bỗng chốc tan tành ngay trước mắt họ, thôi thì ba bảy phen cũng liều. Bom đạn chiến tranh còn chả sợ, cũng đã từng tan xương nát thịt, không cho mảnh đất này thì cũng là cho đất nước này, giờ xá gì cái lũ cướp ngày kia?

Chừng như cũng thấy lo ngại, hay cám cảnh không rõ, một viên đại úy công an gọi ông Hài ra một nơi, lựa lời thuyết phuc, rằng đã có lệnh cưỡng chế mà mình chống lại thì sẽ mắc tội chống người thi hành công vụ. Rồi mình mà bị bắt, thì ai sẽ là người đi lo việc khiếu nại chuyện đúng sai?

Nghĩ cũng phải, ông Hài cùng anh em trong công ty đành thúc thủ, bất lực đứng nhìn thành quả lao động sau 8 năm tan thành mây khói.

Cái nghĩ cũng phải vào lúc ấy của ông Hài, đã khiến ông và những đồng đội cũ hơn 10 năm nay mòn mỏi trên con đường đi tìm công lý mà chưa thấy. Tôi hỏi, các anh đã làm đơn kiện lần nào chưa? Ông cười khẩy, sao không? Hơn 300 lá đơn rồi! Có lẽ lúc đó ông muốn nói đến tất cả những văn bản giấy tờ đã gửi trong suốt 10 năm qua. Rốt cuộc, số phận của những Đoàn Văn Vươn không nổ súng sẽ chỉ có thể là như thế. 

Lần giở lại sư việc mới hay, UBND huyện Cát Hải đã có quyết định số 173/QĐ/UB từ ngày 29/4/1994, giao 70 ha diện tích mặt nước (gọi là đầm Sép) cho hai ông Trần Văn Phưởng và Mai Văn Hậu quản lý và sử dụng để nuôi trồng thủy sản. Ngay trong quyết định này, thời hạn giao đất đã đá nhau. Thời hạn giao đất ghi rõ là 9 năm (được ghi rõ bằng chữ chin năm bên cạnh cho khỏi lẫn), nhưng lại tính từ 29/4/1994 đến hết 01/5/2002?

Ngay sau đó, dựa trên quyết định giao đất, Ban quản lý đầm hồ của huyện Cát Hải đã ký hợp đồng kinh tế số 02/ĐB ngày 20/6/1994 với ông Phưởng và ông Hậu, nhằm quản lý mục đich sử dụng và thu nộp sản phẩm của chủ đầm. Để quản lý 70 ha đầm nước, Ông Phưởng và ông Hậu thuê thêm người, đắp 2km đê ngăn nước mặn, xây 05 cống, 03 nhà ở và nhiều công trình phục vụ sản xuất  khác. 

Công việc đang xuôi chèo mát mái thì năm 2002, việc mở rộng cảng Hải Phòng đi vào thực hiện giai đoạn 2. Trong số 7 đầm nuôi trông thủy sản bị ảnh hưởng bởi dự án này, có 6 đầm nằm trọn trong khu vực giải tỏa để đào kênh. Riêng đầm thứ 7 (Đầm Sép) rộng 70 ha thì chỉ dùng làm nơi chứa đất nạo vét kênh. 

Tuy nhiên, ngày 30/12/2002, UBND huyện Cát Hải đã ra Quyết định số 1477/QĐ-UB thu hồi 70 ha đầm Sép. Cùng ngày, UBND huyện Cát Hải ra tiếp thông báo số 235/TH-UB, giao toàn bộ diện tích thu hồi trên cho bà Nguyễn Thị Thu Hà, trú tại quận Ngô Quyền, TP. Hải Phòng quản lý, sử dụng.
.

Việc UBND huyện Cát Hải thu hồi đất của người này không phải để giao cho dự án, mà  là giao cho người khác là hoàn toàn trái pháp luật. Đương nhiên những người chủ đầm Sép không đồng ý giao đất cho bà Nguyễn Thị Thu Hà. Họ làm đơn khiếu nại nhưng không một cấp nào giải quyết. 

5 tháng sau, trong khi chủ đầm Sép vẫn đang tiếp tục khiếu nại, UBND huyện Cát Hải không những không giải quyết mà còn ra quyết định số 317/QĐ-UB ngày 20/5/2003, cưỡng chế thu hồi toàn bộ đầm Sép. Sau ba ngày ra quyết định cưỡng chế, không hề thông báo cho chủ đầm, lực lượng cưỡng chế hàng trăm người đã bất ngờ kéo đến, phá toàn bộ tài sản trên đất và dưới mặt nước. 

Phá xong đầm Sép, hơn 3 tháng sau - ngày 30/8/2003, Ban đền bù giải phóng mặt bằng TP. Hải Phòng và huyện Cát Hải mới phối hợp lập biên bản kiểm kê kiến trúc, tài sản đầm Sép? Lúc này chủ hộ hợp pháp đứng tên khu đầm được hóa phép thành ông Đoàn Hữu Đà – Phó Chủ tịch UBND xã Đồng Bài. Số tiền đền bù 3.904.746.980 đồng được phân chia cho 3 cấp thành phố, huyện và xã.  Việc biến toàn bộ tài sản của chủ đầm Sép thành tài sản của chính quyền địa phương để hưởng tiền đền bù là điều khó có thể giải thích nổi về mức độ trắng trợn của nó

Ngoài ra, về nguyên tắc, việc kiểm kê phải được tiến hành trước khi phá dỡ. Phá xong mới tiến hành kiểm kê, phải chăng đó là hành vi giả mạo hồ sơ? Chả thế mà trong công văn số 307/PV11 ngày 12/3/2008 của công an thành phố Hải Phòng, gửi UBND TP Hải phòng có chỉ ra, thất thoát vốn ngân sách trong dự án này là 20,552.737.128 đồng (hơn 20 tỷ đồng).






Câu chuyện 70 ha đầm và 10 năm đi kiện, không thể gói gọn trong một bài viết, nên xin ngắt làm đôi, chứ không có ý câu view gì. Mong bà con thông cảm ạ.
Nguồn: Chim Kiwwi.

-->đọc tiếp...

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Thư giãn cuối tuần: GẶP ĐẠI CA ĐỖ HỮU CA SAU TRẬN ĐÁNH ĐẸP

 Đại ca Ca tiếp khách

 Ở Hải Phòng cũng thế này! Tòa án ở trên Tổ quốc và Đạo lý

.
Rõ ràng "giai trên gái dưới" rồi nhóe!
Trả lời cho câu hỏi: Vì sao sinh viên thích đi ngoại khóa.?

 Thành phố này nên đặt tên là THÀNH PHỐ RỒ, hoặc THÀNH PHỐ ĐỘNG KINH
.
 

 Năm Giáp Thân được dịch là Body Armor (Giáp = Áo giáp, Thân = Thân thể)


Tất cả các hình ảnh đều sưu tầm từ internet.


-->đọc tiếp...

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

VÌ SAO BỘ CÔNG AN KHÔNG VÀO CUỘC ĐỂ TRUY XÉT ĐỖ HỮU CA ?

Bộ Công an cần sớm vào cuộc vụ án Tiên Lãng
Luật sư Nguyễn Anh Vân
- gửi riêng NXD-Blog (đăng lần đầu 15h25, ngày 11.2.2012)
Trên cơ sở những thông tin thu thập được trên các phương tiện thông tin đại chúng trong vụ án Tiên lãng, tôi đưa ra ý kiến, quan điểm pháp lý của riêng mình để các độc giả tham khảo, đồng thời cũng mong muốn các cơ quan có thẩm quyền xem xét, sớm làm sáng tỏ để giải quyết những vấn đề pháp lý còn tồn đọng, chưa được cơ quan cơ quan tham gia tố tụng quan tâm trong vụ án.
1.Những phát biểu “lạ” của ông Giám đốc công an TP Hải Phòng
Sau khi hoàn tất việc cưỡng chế đầm nhà ông Vươn, với chiến công hiển hách và sự “hiệp đồng tác chiến” kỳ tài của các lực lượng tham gia cưỡng chế, ông Giám đốc công an đầy hứng khởi phát biểu trước báo giới: “Nhận định những kẻ trong ngôi nhà 2 tầng chống đối bằng cáh trải rơm dọc hai bên đường rồi tẩm xăng, lãnh đạo công an TP đã lên phương án đốt cháy toàn bộ. Song trên thực tế chưa dùng đến. Sau hàng loạt lượt nhả đạn, khói bay mù mịt, lực lượng chức năng đã tiếp cận được ngôi nhà 2 tầng. Tuy nhiên 3 người đàn ông trong ngôi nhà đã biến mất từ lúc nào (?!)”. Qua lời phát biều này, tôi thấy ông Giám đốc nhắc đi nhắc lại từ “ ngôi nhà” tới 3 lần.Thế nhưng, sau khi dư luận không đồng tình với việc cưỡng chế và việc phá nhà của đoàn cưỡng chế thì ông đã thay đổi “nhận thức”, ông chuyển “ngôi nhà” thành cái “ chòi canh cá”. “ Khu vực 40,3 ha của Đoàn Văn Vươn không được xây nhà ở cho nên dựng lên bất cứ thứ gì thì đấy cũng chỉ là chòi trông cá … Việc thay đổi tên gọi ngôi nhà thành chòi canh cá của ông Giám đốc nhằm mục đích gì không cần nói ra thì ai cũng biết.
Theo quy định tại khoản 1 Điều 2 nghị định 56/2010/NĐ –CP ngày 24/05/2010 sửa đổi bổ sung một số điều của Nghị định số 107/2007 ngày 24/06/2007 của chính phủ quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật cư trú thì “ Nơi cư trú hợp pháp của công dân là chỗ ở hợp pháp mà người đó thường xuyên sinh sống. Nơi cư trú của công dần là nơi thường trú hoặc nơi tạm trú”. Gia đình ông Vươn, ông Quý sinh sống ở đây hàng chục năm trời, mọi người trong xã đều biết, chính quyền xã cũng biết, thế mà ông Giám đốc lại bảo đó là cái chòi canh cá”.  Cũng theo Nghị định này, tại mục b, khoản 2 Điều 3 thì họ vẫn được cấp sổ tạm trú mặc dù nhà của họ xây dựng trên đất nuôi trồng thủy sản, không phải đất xây dựng nhà, khi họ chỉ cần có “ Văn bản cam kết của công dân về việc có chỗ ở thuộc quyền sử dụng của mình và không có tranh chấp về quyền sử dụng …”. Quyền này cũng được cũng được ghi nhận tại Điều 58  Bộ luật dân sự 2005. Cũng trong Bộ luật này, theo Điều 163, 169, 170 thì tài sản và quyền sở hữu của họ tại nơi cư trú cũng được pháp luật thừa nhận, bảo vệ.
Như vậy gia đình ông Vươn, ông Quý dù có xây dựng nhà trái phép, không phép trên mảnh đất đó thì luật pháp vẫn thừa nhận nơi cư trú là chỗ ở hợp pháp của họ và tài sản của họ được pháp luật bảo hộ. Và dù ông Giám đốc công an Hải phòng có thể thay đổi cách gọi “ngôi nhà” là gì đi nữa thì nó vẫn được coi là nơi cư trú, là chỗ ở hợp pháp của gia đình ông Quý, ông Vươn và được pháp luật bảo vệ.
Quyền được cư trú còn được quy định rất rõ tại Điều 73 Hiến pháp 1992 của nhà nước CHXHCN Việt nam:“ Công dân có quyền bất khả xâm phạm về chỗ ở. Không ai được tự ý vào chỗ ở của người khác nếu người đó không đồng ý, trừ trường hợp được pháp luật cho phép”. Bộ luật hình sự cũng quy định rất rõ vấn đề này tại Điều 124 về tội: “Xâm phạm chỗ ở của công dân”. Như vậy, đoàn cưỡng chế xông vào nơi cư trú, chỗ ở của ông Quý (nằm ngoài khu vực cưỡng chế) khi không được pháp luật cho phép, không được gia đình ông Quý cho phép là vi phạm Điều 73 Hiến pháp 1992 và Điều 124 Bộ luật hình sự nhà nước CHXHCN Việt nam.
Mặt khác, việc xử lý phá dỡ các công trình xây dựng trái phép, không phép phải tuân thủ theo trình tự thủ tục được quy định trong các văn bản pháp luật về hành chính chứ không phải khi người dân xây dựng vi phạm hành chính trong hoạt động xây dựng ..... thì chính quyền thích thì phá, không thích thì thôi như cách nói của ông giám đốc “ Khu vực 40,3 ha của Đoàn Văn Vươn không được xây nhà ở cho nên dựng lên bất cứ thứ gì thì đấy cũng chỉ là chòi trông cá … Chòi trông cá xây dựng trên diện tích đất bị thu hồi thì việc phá hay không phá không thành vấn đề” (theo Petrotime). Với cách lập luận như thế này của ông Giám đốc công an thành phố Hải phòng thì ông đã “quên” quá nhiều kiến thức luật và coi thường tài sản của dân.
2. Chính quyết định khởi tố vụ án “Hủy hoại tài sản” của ông Giám đốc công an đã tố cáo sự thiếu trung thực của ông Giám đốc
Cuối cùng thì ông Giám đốc công an thành phố Hải phòng cũng phải ra Quyết định khởi tố vụ án hình sựHủy hoại tài sản”. Dù có hơi muộn nhưng cũng xóa đi được những vết dơ bẩn do ông Giám đốc phết lên trên mặt những người dân hiền lành, vô tội của vùng duyên hải đầy sóng dữ.
Lẽ ra, khi ông Giám đốc nhận được đơn tố cáo của gia đình ông Vươn, ông Quý hoặc qua các phương tiện thông tin đại chúng phản ánh việc một số đối tượng phá hủy nhà của họ, lấy đi một số tài sản và trộm cắp cua, cá trong đầm thì ông phải cho thẩm tra, xác minh để khởi tố vụ án “ Hủy hoại tài sản hoặc cố ý làm hư hỏng tài sản và Tội trộm cắp tài sản” theo Điều 143, 138 Bộ luật hình sự của nhà nước CHXHCN Việt nam. Có như vậy ông Giám đốc mới làm tròn trách nhiệm và khách quan trong vụ án. Đằng này ông lại cho rằng: “ … việc cưỡng chế này được sự đồng tình rất cao của người dân trong khu vực. Hàng trăm người ra đó chứng kiến sự việc này đều rất ủng hộ lực lượng công an. Cho nên khi khám nghiệm hiện trường xong, giao lại cho địa phương thì chính những người dân xung quanh người ta vào đạp đổ phá đổ. Cho nên việc phá cái chòi ấy chúng tôi cho kiểm tra lại thì không ai ra lệnh phá và cũng không biết ai làm bởi nhân dân lúc ấy người ta tràn xuống rất đông” (theo Petrotime). Thật nực cười trong lời phát biểu này. Nó nực cười ở chỗ người dân dùng chân, tay không mà đạp đổ, phá đổ được “ngôi nhà 2 tầng” được xây dựng kiên cố bằng bê tông, cốt thép (chắc dân vùng biển ăn nhiều đặc hải sản nên chân tay cứng như sắt, như thép). Nó nực cười ở chỗ nhiều người phá nhà như thế, trước mắt chính quyền địa phương, giữa thanh thiên bạch nhật như thế mà ông Giám đốc không điều tra được ai là thủ phạm thì quả thật chuyện chỉ có ở công an Hải phòng thời ông đương nhiệm. Trong nội dung lời phát biểu này có nhiều vấn đề phải làm rõ. Tuy nhiên tôi chỉ đề cập tới 3 vấn đề mà tôi quan tâm. Vấn đề thứ nhất, ông Giám đốc cho rằng việc cưỡng chế là đúng và được người dân ủng hộ. Nếu đúng như vậy thì việc làm của các ông thật đáng quý, đáng hoan nghênh. Thế nhưng sự thật không như ông Giám đốc nói. Sau khi dư luận, người dân lên tiếng, các ông đã không thể bưng bít những việc làm sai trái của mình. Các ông đã bị lộ. Sự thật đã được lột trần. Sự giả dối, thiếu trung thực đã bị phơi bày. Và chính quyết định khởi tố vụ án “Hủy hoại tài sản” của ông Giám đốc đã tố cáo những lời ông nói không đúng tới 0,000…1% sự thật. Vấn đề thứ hai, là việc đổ lỗi cho dân phá nhà. Thật đáng hổ thẹn về việc này. Theo phát biểu của ông Giám đốc thì người dân họ tin tưởng vào ông, ủng hộ ông trong việc cưỡng chế. Thế mà ông lại quay lưng lại với họ, phụ bạc họ. Ông cho rằng “chính những người dân xung quanh người ta vào đạp đổ phá đổ”. Nếu những lời ông phát biểu là đúng sự thật thì sau Quyết định khởi tố vụ án “Hủy hoại tài sản” của ông, họ sẽ trở thành tội phạm, trở thành các bị can trong vụ án. Họ phải đối mặt với ông, đối mặt với những bản án phạt tù theo luật định. Thật may mắn là sự thật không như ông nói. Nhưng ông sẽ phải đối mặt với những vấn đề hóc búa khác khi phải  thực hiện các Quyết định khởi tố bị can trong vụ án. Và với cương vị (Giám đốc công an TP Hải phòng) và kinh nghiệm (trên 10 năm làm công tác điều tra) của ông, ông thừa biết hành vi của ông có dấu hiệu vi phạm tội “Vu khống” theo Điều 122 Bộ luật hình sự. Nếu vụ án được khởi tố và đưa ra xét xử thì với chức vụ, quyền hạn của ông như hiện nay, khung hình phạt tù dành cho ông từ một năm đến bảy năm theo khoản 2 của tội này. Vấn đề thứ ba, tôi muốn đề cập đến nghiệp vụ của ông. Hàng trăm người dân có mặt tại hiện trường chứng kiến những kẻ phá nhà mà ông “không biết ai làm bởi nhân dân lúc ấy người ta tràn xuống rất đông” và ông không điều tra được một kẻ nào. Như vậy nghiệp vụ của ông có vấn đề. Giả sử có hàng trăm tên cướp xông vào cướp bóc chính ngôi nhà của ông, ông cũng chịu bó tay, không điều tra ra chúng vì chúng đông quá, không biết thằng nào với thằng nào.
3. Một sai phạm khác của ông Giám đốc công an Hải phòng
Tội giết người là tội phạm đặc biệt nghiêm trọng theo quy định tại Điều 8 và Điều 93 Bộ luật hình sự. Với tội danh này thì người phạm tội có khung hình phạt cao nhất là tử hình. Do vậy theo khoản 2 Điều 57 Bộ luật tố tụng hình sự thì Cơ quan điều tra phải có nghĩa vụ yêu cầu Đoàn luật sư phân công Văn phòng luật sư cử người bào chữa cho họ nếu họ và người đại diện hợp pháp không mời người nào bào chữa. Thế nhưng ông đã không thực hiện quy định này để các Văn phòng luật sư phải lên tiếng xin được bào chữa miễn phí. Và   mãi tới một tháng sau Cơ quan điều tra mới cấp Giấy chứng nhận bào chữa cho người bào chữa. Như vậy ông Giám đốc công an đã vi phạm Bộ luật tố tụng hình sự.
4. Những vấn đề pháp lý của vụ án cần được xem xét
Như chúng ta đã biết, Thủ tướng chính phủ đã có kết luận sơ bộ về vụ án Tiên lãng. Theo đó, việc ra Quyết định thu hồi đất, Quyết định cưỡng chế, tổ chức cưỡng chế của UBND huyện Tiên lãng là trái với các quy định của pháp luật hiện hành. Từ những việc sai trái này họ đã để lại khá nhiều hậu quả pháp lý. Ngoài những hậu quả pháp lý đã được cơ quan tham gia tố tụng xem xét thì các cơ quan này cần phải xem xét thêm những vấn đề pháp lý dưới đây.
  1. Cần phải xác minh có hay không có một số đối tượng tham gia đoàn cưỡng chế đã lấy đi một số tài sản của gia đình ông Vươn, ông Quý và có hay không có việc mất cua, cá, hoa mầu trong đầm ông Vươn để xem xét, làm cơ sở khởi tố vụ án “ Trộm cắp tài sản” theo Điều 138 Bộ luật hình sự.
  2. Xem xét việc khởi tố bị can về tội “ Xâm phạm chỗ ở của công dân” theo Điều 124 Bộ luật hình sự đối với những người đã ra lệnh cho đoàn cưỡng chế xông vào nhà ông Vươn, ông Quý.
  3. Xem xét việc khởi tố bị can về tội “ Vu khống” theo Điều 122 Bộ luật hình sự đối với những cán bộ đã đổ tội cho người dân phá nhà ông Vươn, ông Quý.
  4. Xem xét việc thay đổi tội danh đối với các bị can trong vụ án“Giết người và  chống người thi hành công vụ”. Theo quan điểm pháp lý của cá nhân tôi thì hành vi của họ không cấu thành tội Giết người và tội Chống người thi hành công vụ. Vì rất đơn giản, nếu đoàn cưỡng chế không xâm phạm bất hợp pháp vào nơi cư trú, chỗ ở hợp pháp của họ khi không được pháp luật cho phép (nhà ông Quý nằm ngoài khu vực cưỡng chế), không được gia đình ông Quý cho phép thì đã không xảy ra vụ việc đáng tiếc này. Ngoài ra họ không phạm tội Giết người  và tội Chống người thi hành công vụ còn bởi các lý do sau:
-   Địa điểm gây án (tại nhà ông Quý), nằm ngoài phạm vi cưỡng chế.
-   Họ gài mìn tự tạo để bảo vệ nơi cư trú, chỗ ở hợp pháp và tài sản của họ.
-   Họ bắn súng hoa cải vào đoàn cưỡng chế vì đoàn cưỡng chế xâm nhập bất hợp pháp vào nơi cư trú, chỗ ở hợp pháp để bảo vệ tính mạng tài sản của họ.
-   Họ được pháp luật bảo vệ quyền bất khả xâm phạm nơi cư trú, chỗ ở hợp pháp và tài sản ghi tại Điều 73 Hiến pháp 1992, Điều 124 Bộ luật hình sự và Điều 163, 169, 170 Bộ luật dân sự của nhà nước CHXHCN Việt nam.
Trong vụ án này, nếu họ có phạm tội thì họ chỉ phạm tội Chế tạo, tàng trữ, vận chuyển, sử dụng, mua bán trái phép hoặc chiếm đoạt vật liệu nổtheo Điều 232 Bộ luật hình sự.
Từ những ý kiến nêu trên, tôi thiết nghĩ, nếu trên đây thực sự là những lời phát biểu của ông Giám đốc công an Hải phòng thì Bộ công an cần sớm vào cuộc  đối với vụ án Tiên lãng để việc điều tra vụ án được khách quan, đồng thời làm rõ trách nhiệm của ông Giám đốc công an thành phố Hải phòng về những sai phạm của ông trong vụ án.
Hà Nội ngày 11 tháng 02 năm 2012
Luật sư  Nguyễn Anh Vân (Đoàn Luật sư Hà Nội)

-->đọc tiếp...

LS. NGUYỄN ANH VÂN: QUAN CHỨC HẢI PHÒNG VI PHẠM LUẬT HÌNH SỰ

Phải tố cáo hành vi vi phạm luật hình sự của một số quan chức Hải Phòng
Luật sư Nguyễn Anh Vân
- gửi riêng NXD-Blog ăng lần đầu 11h56, ngày 16.2.2012)

Qua các phương tiện thông tin đại chúng như báo đài, báo hình, báo viết … chúng ta có thể dễ dàng thu thập được những chứng cứ chứng minh những hành vi vi phạm pháp luật hình sự của ông Đỗ Trung Thoại - phó chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng và ông Đỗ Hữu Ca - Giám đốc công an thành phố Hải Phòng. Tuy nhiên, đã hơn một tháng nay, kể từ khi vụ án Tiên lãng xẩy ra, vẫn chưa thấy lãnh đạo Hải Phòng và các cơ quan bảo vệ pháp luật có thẩm quyền có bất kỳ đồng thái nào đối với những hành vi vi phạm pháp luật hình sự của hai vị này. Để bảo đảm sự công minh của pháp luật, bảo vệ pháp chế của nhà nước pháp quyền XHCN Việt nam và không để những tên tội phạm chui sâu thêm trong hàng ngũ lãnh đạo của Đảng, chúng ta hãy cùng nhau tố giác chúng để các cơ quan bảo vệ pháp luật đưa chúng ra trước vành móng ngựa.

1.Những phát biểu của ông Đỗ Trung Thoại và ông Đỗ Hữu Ca 

Sau khi bị những người dân và dư luận lên tiếng về việc phá nhà của ông Vươn, ông Quý thì hai ông Thoại, Ca cùng nhau song ca bản tình ca “Dối trá trắng trợn” do họ tự sáng tác. Họ cho rằng việc phá nhà là do người dân tham gia phá chứ đoàn cưỡng chế không phá và họ không ra lệnh cho ai phá. Sau khi bị người dân tố cáo, bị dư luận lên án họ lại trơ tráo chối tội.  Sự việc dần sáng tỏ khi những người được lãnh đạo huyện Tiên lãng thuê phá nhà với tiền công là 500.000VNĐ/1 giờ tố cáo. Lúc này Cơ quan điều tra buộc phải ra Quyết định khởi tố vụ án “ Phá hủy tài sản”. Chính Quyết định khởi tố vụ án “ Phá hủy tài sản” là bằng chứng không thể chối cãi được đã  tố cáo những lời dối trá của hai ông. Chúng ta dễ dàng tìm thấy lời của bản tình ca “ Dối trá trắng trợn”  trên các phương  thông tin đại chúng. Dưới đây là lời bài hát của họ.

Lời của ông Đỗ Trung Thoại 
“Việc phá nhà ông Vươn là do nhân dân bất bình và bức xúc quá nên làm vậy. Nhiều người dân không đồng tình với việc làm của ông Vươn và một số tờ báo viết sai.”.
“ Sau vụ nổ sung chống người thi hành công vụ, lực lượng công an phải rà phá và tìm được vũ khí, vật liệu nổ trong nhà. Các đồng chí báo cáo không ra lệnh san phẳng nhà, nhưng do nhân dân bất bình … nên vào phá. Chứ còng lực lượng cưỡng chế của huyện, lực lượng công an không san phẳng nhà này”.
 “ Việc một số người dân phá hủy ngôi nhà là do UBND huyện Tiên Lãng báo cáo lên chứ chứ không phải là phát ngôn của UBND thành phố Hải phòng, cũng như cá nhân tôi”?!”.
“ Nhiều cơ quan báo chí trung ương đưa tin về vụ việc “ không đúng sự thật khiến nhân dân bất bình”. Thay mặt UBND thành phố Hải phòng ông đề nghị báo trí không tiếp tục đưa về vụ việc này nữa!”.

Lời của ông Đỗ Hữu Ca
… việc cưỡng chế này được sự đồng tình rất cao của người dân trong khu vực. Hàng trăm người ra đó chứng kiến sự việc này đều rất ủng hộ lực lượng công an. Cho nên khi khám nghiệm hiện trường xong, giao lại cho địa phương thì chính những người dân xung quanh người ta vào đạp đổ phá đổ. Cho nên việc phá cái chòi ấy chúng tôi cho kiểm tra lại thì không ai ra lệnh phá và cũng không biết ai làm bởi nhân dân lúc ấy người ta tràn xuống rất đông” (Đài truyền hình Hải Phòng vào lúc 19h45 ngày 17/01/2012).

2. Những hành vi có dấu hiệu vi phạm pháp luật hình sự của ông Đỗ Trung Thoại và ông Đỗ Hữu Ca
Theo nội dung những lời phát biểu trên của các ông Đỗ Trung Thoại và ông Đỗ Hữu Ca, chúng ta dễ dàng nhận thấy những dấu hiệu vi phạm tội “Vu khống” và tội “Che dấu tội phạm” của họ.

a. Hành vi có dấu hiệu vi phạm tội “Vu khống”
Trong Bộ luật hình sự 2009 tội “Vu khống” được quy định như sau:
“Điều 122. Tội vu khống
1. Người nào bịa đặt, loan truyền những điều biết rõ là bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác hoặc bịa đặt là người khác phạm tội và tố cáo họ trước cơ quan có thẩm quyền, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm.
2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ một năm đến bảy năm:
a) Có tổ chức;
b) Lợi dụng chức vụ, quyền hạn;
c) Đối với nhiều người;
d) Đối với ông, bà, cha, mẹ, người dạy dỗ, nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục, chữa bệnh cho mình;
đ) Đối với người thi hành công vụ;
e) Vu khống người khác phạm tội rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng.
3. Người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ một triệu đồng đến mười triệu đồng, cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ một năm đến năm năm”.

Theo quy định của điều luật này, chúng ta cần làm rõ một số vấn đề sau:
-     Hành vi bịa đặt những điều biết rõ là bịa đặt: Căn cứ vào khoản 1 điều này thì mặc dù không nhìn thấy trực tiếp người dân phá nhà ông Vươn, ông Quý nhưng Phó chủ tịch Đỗ Trung Thoại đã nói: “ Việc phá nhà ông Vươn là do nhân dân bất bình và bức xúc quá nên làm vậy. Nhiều người dân không đồng tình với việc làm của ông Vươn và một số tờ báo viết sai” và ông Ca thì khẳng định:  “…Cho nên khi khám nghiệm hiện trường xong, giao lại cho địa phương thì chính những người dân xung quanh người ta vào đạp đổ phá đổ”. Thực tế thì người dân không ai phá nhà như lời ông Thoại, ông Ca nói. Điều này hiện đã được những người trực tiếp phá nhà tố cáo với cơ quan chức năng là họ được lãnh đạo UBND huyện Tiên lãng, UBND xã Vinh quang thuê phá với tiền công là 500.000VNĐ/ 1 giờ. Vụ việc này đã được Cơ quan điều tra ra Quyết định khởi tố vụ án “Hủy hoại tài sản” để điều tra làm rõ. Như vậy là ông Thoại, ông Ca đã bịa đặt việc không có thật cho người dân.
-     Hành vi loan truyền những điều biết rõ là bịa đặt:  Việc bịa đặt này lại được các ông  loan truyền trên khắp phương tiện thông tin đại chúng. Ông Thoại bịa đặt trong cuộc họp báo, ông Ca ngoài trả lời báo chí thì lên cả đài truyền hình Hải Phòng loan truyền. Việc bịa đặt này không chỉ lan truyền trong phạm vi địa phận Hải Phòng mà còn lan truyền trên khắp lãnh thổ nước Việt nam và một số quốc gia trên thế giới.
-      Hậu quả của việc bịa đặt, loan truyền: Mục đích của việc bịa đặt của họ nhằm xúc phạm danh dự hay che đậy hành vi phạm tội nào khác được quy định trong Bộ luật hình sự thì các cơ quan chức năng cần điều tra làm rõ. Nếu việc bịa đặt của họ nhằm mục đích che đậy hành vi vi phạm pháp luật của đoàn cưỡng chế thì hành vi này có dấu hiệu vi phạm Điều 21 (Che dấu tội phạm), Điều 313 (Tội che dấu tội phạm) Bộ luật hình sự hoặc việc bịa đặt của họ với mục đích che đậy hành vi cùng tham gia phá nhà thì hành vi này có dấu hiệu vi phạm Điều 143 (Tội hủy hoại tài sản) Bộ luật hình sự. Nếu việc bịa đặt của họ không nhằm mục đích xúc phạm danh dự của người dân thì phải xem xét việc bịa đặt của họ có gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác hay không. Trong thực tế, hậu quả của việc bịa đặt đã xẩy ra. Việc bịa đặt này của cả hai ông đã xúc phạm tới danh dự của người dân xã Vinh quang nói riêng và của người dân huyện Tiên Lãng, người dân thành phố Hải Phòng nói chung. Việc bịa đặt này của hai ông cũng đã gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người dân như:   Quyền cá nhân đối với hình ảnh, Quyền được bảo vệ danh dự theo quy định tại Điều 31, 37 Bộ luật dân sự 2005. Hình ảnh của họ bị các ông bôi nhọ. Danh dự, nhân phẩm, uy tín của họ đã bị mọi người nguyền rủa. Họ đã từng bị coi là những tên tội phạm ghê tởm, không còn nhân tính, chỉ tay không mà phá được cả một ngôi nhà hai tầng kiên cố. Giả sử với chức vụ, quyền hạn của các ông, các ông bưng bít được sự thật, vụ việc không được phanh phui thì những người dân này phải đối mặt với tội “Hủy hoại tài sản” theo Điều 143 Bộ luật hình sự. Họ sẽ trở thành tội phạm, trở thành các bị can trong vụ án. Họ phải đối mặt với những bản án phạt tù theo luật định. Mặt khác, các ông còn làm mất niềm tin của nhân dân, làm xấu bộ mặt của Đảng, của chính quyền thành phố Hải Phòng.

Như vậy hành vi vi phạm tội “Vu khống” của ông Đỗ Trung Thoại - phó chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng và ông Đỗ Hữu Ca - Giám đốc công an thành phố Hải Phòng đã có đủ các dấu hiệu quy định tại điều luật nêu trên. Hành vi vi phạm này là quá rõ ràng và không thể chối cãi.

Hiên nay các ông này đang giữ các chức vụ trọng trách của  UBND thành phố Hải Phòng và việc bịa đặt của các ông đã xúc phạm danh dự với nhiều người nên họ sẽ bị truy tố theo khoản b, c của Điều 122 và khung hình phạt tù dành cho họ là từ 1 năm – 7 năm. Ngoài ra họ còn  phải chịu hình phạt theo khoản 3 điều này.
b. Hành vi có dấu hiệu vi phạm tội “Che dấu tội phạm”

Trong Bộ luật hình sự 2009 tội “Che dấu tội phạm” được quy định như sau:

“Điều 21. Che giấu tội phạm

Người nào không hứa hẹn trước, nhưng sau khi biết tội phạm được thực hiện, đã che giấu người phạm tội, các dấu vết, tang vật của tội phạm hoặc có hành vi khác cản trở việc phát hiện, điều tra, xử lý người phạm tội, thì phải chịu trách nhiệm hình sự về tội che giấu tội phạm trong những trường hợp mà Bộ luật này quy định”.

Không phải vô cớ  mà hai ông Thoại, ông Ca  lại đi đổ tội cho người dân phá nhà của ông Vươn, ông Quý nếu như không che dấu một điều bất minh nào đấy. Trong vụ việc này chỉ có thể lý giải, mục đích đổ tội cho dân của hai ông cho dân là che dấu hành vi phạm pháp của cấp dưới là Chủ tịch huyện, Trưởng công an huyện, Chủ tịch xã, Bí thư xã … Nếu không phải vì mục đích này thì chắc chắn còn ẩn chứa một sự bất minh nào khác nữa lớn hơn hành vi che dấu tội phạm. Điều này thì chỉ có họ mới biết rõ. Tuy nhiên, trong giới hạn thông tin mà chúng ta nắm được thì hành vi này chỉ dừng lại ở mức độ che dấu tội phạm.

Theo quy định của điều luật này, chúng ta cần làm rõ một số vấn đề sau

- Họ đã biết tội phạm được thực hiện, đã che giấu người phạm tội, các dấu vết, tang vật của tội phạm hay không 
 Để che đấu cho đồng bọn có hành vi phá hủy tài sản họ đã nhằm vào đối tượng để đổ tội là người dân thấp cổ bé họng, dễ lấp liếm. Họ là người trong cuộc, hoặc cùng tham gia đoàn cưỡng chế thì chắc chắn họ phải biết ai là thủ phạm phá nhà. Hơn nữa, ông Ca là Đại tá - Giám đốc công an thành phố Hải Phòng, quyền sinh, quyền sát trong tay thì làm gì mà không biết ai là thủ phạm phá nhà. Nếu như chưa biết ai phá nhà họ Đoàn thì hai ông phải nói là chưa điều tra, chưa xác minh được. Đàng này các ông lại khơi khơi đổ tội cho những người dân vô tội. Không ai dại gì lại đi đổ tội cho người khác để rồi phải rước họa vào thân, trừ những thằng ngu, những thằng thiểu năng não bộ. Mà các ông làm quan to thế làm sao mà ngu, mà thiểu năng trí tuệ được. Vậy thì phải có uẩn khúc nào đấy trong vụ viêc này. Mối quan hệ trong liên minh ma quỷ này để làm rõ cũng không khó nếu vụ án này được khởi tố vì có quá nhiều chứng cứ. Dấu hiệu hành vi che dấu tội phạm của ông Ca còn thể hiện ở chỗ: “ … việc phá cái chòi ấy chúng tôi cho kiểm tra lại thì không ai ra lệnh phá và cũng không biết ai làm bởi nhân dân lúc ấy người ta tràn xuống rất đông”. Ông Ca đã cho người kiểm tra vụ việc. Kiểm tra những cán bộ lãnh đạo của huyện, của xã, kiểm tra những người trong đoàn cưỡng chế và kết luận không ra lệnh phá, không ai phá cả. Ông cũng cho kiểm tra hiện trường nhưng những kẻ phá nhà không để lại dấu vết gì. Các nhân chứng lúc đó không có ai mặc dù “ … nhân dân lúc ấy người ta tràn xuống rất đông” nhưng tất cả họ đều tham gia phá nhà hoặc nếu ai không tham gia phá nhà thì đó là những người vừa câm vừa điếc và mù chữ. Không thể chấp nhận được lời giải thích của một lãnh đạo đứng đầu ngành công an của một.thành phố lớn trực thuộc trung ương như Hải Phòng. Lời giải thích ngô nghê như của một đứa trẻ mới lớn chỉ có các cháu mầm non mới tin. Để điều tra tìm ra thủ phạm đối với việc này không khó khi tại hiện trường còn nhiều dấu vết (vết xích xe cẩu chẳng hạn …) và có quá nhiều nhân chứng vì không thể tất cả mọi người dân đều xông vào phá nhà. Thực tế đã chứng minh, khi những người được lãnh đạo huyện, xã thuê họ phá nhà đã tố cáo hành vi phạm tội của họ. Rõ ràng ở đây ông ta đã cố tình che dấu những việc làm sai trái của đoàn cưỡng chế, che dấu những tên tội phạm đã ra lệnh đập phá nhà ông Vươn, ông Quý.

-   Có hành vi khác cản trở việc phát hiện, điều tra, xử lý người phạm tội hay không?
Dấu hiệu hành vi che dấu tội phạm của ông Ca còn thể hiện ở chỗ ông ta sử dụng chức vụ quyền hạn của mình “… việc phá cái chòi ấy chúng tôi cho kiểm tra lại thì không ai ra lệnh phá và cũng không biết ai làm bởi nhân dân lúc ấy người ta tràn xuống rất đông” để khẳng định với mọi người là người dân phá chứ các quan không phá. Dấu hiệu hành vi che dấu tội phạm của ông Thoại thể hiện ở chỗ ông ta cản trở việc phát hiện tội phạm của các phóng viên khi ông ta nhân danh cả UBND thành phố Hải phòng: “ Nhiều cơ quan báo chí trung ương đưa tin về vụ việc “ không đúng sự thật khiến nhân dân bất bình”. Thay mặt UBND thành phố Hải phòng ông đề nghị báo trí không tiếp tục đưa về vụ việc này nữa!”. Ông đã dùng quyền uy của mình để ngăn không muốn các nhà báo đưa tin về vụ này nhằm bưng bít thông tin để dễ bề che đậy hành vi phạm tội của cấp dưới. 

Hành vi vi phạm tội Che dấu tội phạmcủa ông Đỗ Trung Thoại - phó chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng và ông Đỗ Hữu Ca - Giám đốc công an thành phố Hải Phòng đã có đủ các dấu hiệu quy định tại điều luật nêu trên..

Do hiện nay các ông này đang giữ các chức vụ trọng trách của UBND thành phố Hải phòng nên hành vi che dấu tội phạm của họ đối với tội Hủy hoại tài sản” (Điều 143 Bộ luật hình sự) thì họ bị truy tố về tội” Che giấu tội phạm”  theo Điều 21 và khoản 2 Điều 313 Bộ luật hình sư.và khung hình phạt tù dành cho họ là từ 2 năm – 7 năm.

3. Phần kết 

Như vậy, những dấu hiệu vi vi phạm pháp luật hình sự đối với  “Tội vu khống” và “Tội che dấu tội phạm” của ông Đỗ Trung Thoại và ông Đỗ Hữu Ca là không thể chối cãi. Căn cứ vào những dấu hiệu này Cơ quan điều tra – Bộ công an có thể khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với hai ông này. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà các cơ quan bảo vệ pháp luật như Cơ quan điều tra – Bộ công an, Tòa án nhân đân tối cao, Viện kiểm sát nhân dân tối cao vẫn chưa vào cuộc để điều tra làm rõ, mặc dù trách nhiệm khởi tố và xử lý vụ án hình sự thuộc thẩm quyền của họ theo Điều 13 Bộ luật tố tụng hình sự 2003. (Điều 13. Trách nhiệm khởi tố và xử lý vụ án hình sự. Khi phát hiện có dấu hiệu tội phạm thì Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Toà án trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình có trách nhiệm khởi tố vụ án và áp dụng các biện pháp do Bộ luật này quy định để xác định tội phạm và xử lý người phạm tội …). Nếu như các cơ quan thẩm quyền chưa vào cuộc hoặc không vào cuộc để điều tra làm rõ những hành vi phạm tội của hai ông này thì chúng ta phải có trách nhiệm, nghĩa vụ đấu tranh, tố cáo theo quy định tại khoản 3 Điều 4 Bộ luật hình sự. (3. Mọi công dân có nghĩa vụ tích cực tham gia đấu tranh phòng ngừa và chống tội phạm) và có quyền tố cáo theo khoản 2 Điều 1 Luật khiếu nại , tố cáo năm 1998 “ Công đân có quyền tố cáo với các cơ quan, tổ chức, cá nhân có thẩm quyền về hành vi trái pháp luật của bất cứ cơ quan tổ chức cá nhân nào gây thiệt hại hoặc đe dọa gây thiệt hại lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của công dân, cơ quan, tổ chức”. Theo đó chúng ta có quyền đến các cơ quan có thẩm quyền nói trên để trình báo hoặc làm đơn tố cáo gửi đến các cơ quan đó. Như vậy, việc để các cơ quan bảo vệ pháp luật làm rõ hành vi phạm tội của hai ông này cũng phụ thuộc rất nhiều vào mọi người. Vậy chúng ta còn chần chừ gì nũa mà không thực hiện quyền và nghĩa vụ của mình?! 

Luật sư Nguyễn Anh Vân (Đoàn Luật sư Hà Nội)

-->đọc tiếp...

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

YÊU CẦU BỒI THƯỜNG TRONG VỤ TIÊN LÃNG - CHUYỆN CHỈ CÓ Ở VIỆT NAM

Vụ cưỡng chế tại Tiên Lãng: Yêu cầu bồi thường vô căn cứ 

Liên chi hội Nuôi trồng Thủy sản nước lợ huyện Tiên Lãng cho rằng Công an và Ban Chỉ huy quân sự huyện yêu cầu gia đình ông Vươn bồi thường gần 80 triệu đồng là không có cơ sở. 

Ông Lương Văn Trong, Phó Chủ tịch Liên chi hội Nuôi trồng Thủy sản nước lợ huyện Tiên Lãng - Hải Phòng, cho biết cơ quan này vừa có công văn gửi Công an và Ban Chỉ huy (BCH) Quân sự huyện Tiên Lãng để nêu ý kiến về việc hai cơ quan này yêu cầu ông Đoàn Văn Vươn cùng 4 bị can trong vụ án giết người, cố ý gây thương tích bồi thường cho 7 cán bộ, chiến sĩ.
 
Khám nghiệm hiện trường sau khi xảy ra vụ nổ súng tại đầm nhà ông Đoàn Văn Vươn

Trước đó, Cơ quan CSĐT Công an TP Hải Phòng kết luận có 6/7 cán bộ, chiến sĩ công an, quân đội trong đoàn cưỡng chế bị thương từ 1% - 43% sức khỏe không yêu cầu bồi thường vật chất nhưng đòi bồi thường tổn thất về tinh thần. Trong đó, Công an huyện Tiên Lãng yêu cầu các bị can bồi thường gần 45 triệu đồng, BCH Quân sự huyện Tiên Lãng yêu cầu bồi thường gần 13 triệu đồng. Riêng ông Lê Văn Ghi, cán bộ BCH Quân sự huyện Tiên Lãng, yêu cầu bồi tiền thuốc men và tổn thất tinh thần trên 19 triệu đồng.
 
Ông Lương Văn Trong cho rằng việc Công an và BCH Quân sự huyện Tiên Lãng cùng ông Lê Văn Ghi đòi gia đình ông Vươn phải bồi thường là hoàn toàn không có cơ sở. “Những người bị thương đã thực hiện nhiệm vụ cho 1 cuộc cưỡng chế trái pháp luật và hỗ trợ cho các đối tượng khác hủy hoại tài sản nhà ông Vươn nên không có quyền đòi bồi thường” - ông Trong khẳng định. 
.
Gia đình ông Nguyễn Văn Khanh kêu oan
Vừa qua, cụ Phạm Thị Bánh (SN 1936) và bà Phạm Thị Hà (SN 1966) - mẹ và vợ ông Nguyễn Văn Khanh (nguyên phó chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, người bị Công an TP Hải Phòng đề nghị truy tố về tội hủy hoại tài sản công dân) - đã gửi đơn đến các cơ quan chức năng để kêu oan.
Bà Hà cho rằng cơ quan điều tra chỉ căn cứ vào lời khai của các đối tượng liên quan để quy kết tội danh hủy hoại tài sản cho ông Khanh. Ngoài ra, bản kết luận điều tra không xem xét đến nguyên nhân, động cơ và mục đích của việc hủy hoại tài sản. Theo bà Hà, quyết định thu hồi và cưỡng chế là của ông Lê Văn Hiền, nguyên chủ tịch UBND và ông Bùi Thế Nghĩa, Bí thư Huyện ủy huyện Tiên Lãng, nên những người này phải chịu trách nhiệm chính. “Với niềm tin tuyệt đối vào sự công bằng của pháp luật, khẩn thiết yêu cầu các cơ quan có thẩm quyền xem xét lại tội danh cho chồng tôi” - bà Hà viết trong đơn.
Bài và ảnh: TRỌNG ĐỨC

Lạ thay! Kẻ đi cướp phá bắt đền nạn nhân

Báo Người lao động đưa tin: “Công an, bộ đội đề nghị anh em ông Vươn bồi thường hơn 57 triệu đồng”. Đọc tin này, chắc ai cũng thấy những chuyện như vậy chỉ có trong “Nhà nước pháp quyền XHCN ở Việt Nam” mà thôi.

Nhavuon
Cướp xong đòi đền bù?

Rõ ràng, không cần chứng minh nhiều thì ai cũng đã biết anh em Đoàn Văn Vươn đã buộc phải chống lại việc một đám quân đội, công an với đầy đủ trang bị vũ khí đến vây nhà họ khi ngôi nhà đó không hề là đối tượng để bị bao vây, cướp phá: Nó nằm bên ngoài khu vực có lệnh cưỡng chế. Mặt khác, kể cả lệnh cưỡng chế đất đai nhà họ cũng trái pháp luật, vậy thì dù dưới danh nghĩa nào, việc anh em nhà Đoàn Văn Vươn chống lại đám người đã bất chấp pháp luật nhằm bao vây tiêu diệt họ là chính đáng, chính nghĩa. Dù đám người đó mang danh hiệu nào, lực lượng nào.

Thế nhưng, luật pháp đã dẫn đến việc anh em nhà Đoàn Văn Vươn bị truy tố tội giết người, bị giam cầm gần cả năm nay. Còn đám quân quan đã phá nhà, bắn súng, bắt phụ nữ trẻ em đánh đập, vơ vét tài sản, kể cả con chó con của họ thì… nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Ngược đời hơn, bây giờ đám người tự dưng đến nổ mìn, nổ súng phá nhà, bắt đánh người, kia lại còn đòi nạn nhân phải bồi thường.

Cần phải xác định rằng, dù dưới nhãn mác nào, danh hiệu nào nhưng khi quay súng bắn vào nhân dân, chống lại lợi ích hợp pháp của nhân dân, thì những người đó, lực lượng đó phải được gọi là lực lượng phản động. Họ đã làm ngược lại nhiệm vụ và sứ mệnh của họ là phục vụ nhân dân. Trong trường hợp này, thì đó phải gọi là một đám cướp có vũ trang, xét về phương diện luật pháp.

Nếu nói rằng, họ chỉ thi hành mệnh lệnh mà bị thiệt thòi cần đền bù, thì hãy đòi ngay chính những kẻ đã huy động họ đưa đến chỗ để họ vi phạm pháp luật ấy mà đòi. Lực lượng công an do Đỗ Hữu Ca, giám đốc Công an Hải Phòng, người tổ chức “Trận đánh đẹp” phải chịu trách nhiệm đền bù cho họ các tổn thất tinh thần và thể chất. Bên cạnh đó  Lê Văn Mải – Trưởng Công an huyện Tiên Lãng cũng là đồng phạm. Về phía chỉ huy quân sự Tiên Lãng do ai huy động, người đó phải chịu trách nhiệm với những kẻ đã bị đưa đi cướp. Kể cả tổn thất về tính mạng nếu có.

Vậy mà bây giờ những kẻ đi cướp lại ngang nhiên đòi nạn nhân bồi thường.

Thử hỏi có đất nước nào, xã hội nào bình thường mà dung túng những hiện tượng đó hay không?

Xưa nay trên thế giới, chẳng có quốc gia nào mà nạn nhân lại phải đền bù cho bọn cướp được coi là pháp luật. Loại trừ những toán thổ phỉ cậy mạnh hiếp yếu trong rừng sâu hoặc bọn Tàu cướp bóc ngoài biển Đông đang làm với ngư dân Việt Nam mà thôi.

Đền bù tổn thất tinh thần?

Quân đội nhân dân Việt Nam, cũng như lực lượng công an nhân dân Việt Nam luôn được khoa trương và quảng cáo, tự hào là anh hùng, là bách chiến bách thắng, là gan dạ và dũng cảm… đủ các loại ngôn từ ca ngợi. Thế mà chỉ một chiếc bình ga không nổ, vài loạt đạn hoa cải thôi đã hồn xiêu phách lạc. Không những không bắt được thủ phạm dù đã tốn hàng đống đạn, hàng đống  mìn với cả đội quân gồm người và chó hừng hực khí thế đông như kiến cỏ bao vây tứ bề.

Vậy thì sự dũng cảm ở đâu khi chỉ có loạt đạn hoa cải mà đã tổn thất về tinh thần đến tận 57 triệu đồng?

Nếu đó không phải là đạn hoa cải, không phải là cái bình ga chưa nổ mà là bom, đạn bắng thẳng, súng cối, chó nghiệp vụ như họ đã sử dụng với gia đình ông Vươn thì tinh thần họ liệu có còn chút nào không? Hay khi đó tinh thần đã là “liệt sĩ” tất cả chứ đâu còn mà “tổn thất”?

Hỡi ôi, cháy nhà mới ra mặt chuột, người dân mới thật sự thấy cái anh hùng, dũng cảm, gan dạ của họ đến đâu khi chỉ nghe vài tiếng nổ đã hồn xiêu phách lạc tổn thất tinh thần?

Hèn chi trên biển, Tàu lạ cứ thế hung hăng, ngư dân cứ vậy mà chịu bắt bớ, giam cầm, cướp bóc rồi đòi tiền chuộc.

Hà Nội, 29/12/2012 

 

-->đọc tiếp...