Blogger Widgets
Hiển thị các bài đăng có nhãn Báo QĐND. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Báo QĐND. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

LÊ HIẾU ĐẰNG: BÁO QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN "BỎ BÓNG ĐÁ NGƯỜI"

Ông Lê Hiếu Đằng: 
Báo Quân đội Nhân dân 'bỏ bóng đá người'

Bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” của ông Lê Hiếu Ðằng, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, là đề tài được truyền thông Việt ngữ khắp nơi bàn tán sôi nổi trong mấy ngày gần đây. Bài viết mà ông Đằng nói ông gửi cho “bạn bè, đồng đội, nhân sĩ trí thức, văn nghệ sĩ, thanh niên SVHS Việt Nam”, kêu gọi họ hãy dấn thân hành động để đoàn kết dân tộc và xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.

Phỏng vấn ông Lê Hiếu Ðằng

Với bài viết mang tựa đề “Màn tung hứng vụng về” trên báo Quân đội Nhân dân số ra hôm nay, thứ Sáu 23 tháng 8, tác giả đã mạnh mẽ đả kích những nhận định của ông Đằng. Nội dung chỉ trích bài “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” của ông Lê Hiếu Đằng, một đảng viên kỳ cựu có trên 40 tuổi Đảng, là “đầy những lỗi tư duy, lập luận phiến diện, hàm hồ, ấu trĩ”.

Trong một cuộc điện đàm với Ban Việt ngữ VOA, ông Lê Hiếu Đằng nói ông đã trình bày rõ ràng tất cả những gì muốn nói trong bài viết, và giờ đây sẵn sàng tranh luận công khai, nhưng không muốn đáp những chỉ trích của báo Quân đội Nhân Dân. 

“Quan điểm của tôi là nếu anh muốn tranh luận công khai thì anh hãy tạo điều kiện, diễn đàn đàng hoàng. Tôi và một số bạn bè tôi sẽ tranh luận công khai. Còn nếu anh chơi kiểu gọi là "bỏ bóng đá người" thì tôi không có nói, không tranh luận làm gì, bởi vì các trang mạng người ta cũng đã thấy cái việc đó không đúng, người ta nói rồi thì tôi nói cũng lặp lại những ý đó thôi. Mà tôi là người trong cuộc thành ra không hay lắm, không khách quan… thì thôi cứ để cho dư luận, công luận người ta phê phán thôi, phải không. Chuyện đó tôi nói rất rõ ràng rồi: tôi đấu tranh rất ôn hòa, công khai minh bạch chứ ai kêu gọi vũ trang hay lật đổ gì đâu!”.

Tác giả Phạm Trung, người viết bài trên tờ Quân đội Nhân dân, nói bài viết của ông Đằng có thể bị các nhóm mà tờ báo nhà nước mô tả là “dân chủ” trong ngoặc kép, khai thác để gây xáo trộn và đổ máu tại Việt Nam. Ông Lê Hiếu Đằng:

“Bây giờ cái khuynh hướng bạo lực ấy không ai chấp nhận được. Thành ra trên trang mạng có những ý kiến quá khích, chửi bới tụi tôi, nhưng mà chúng tôi không để ý. Bây giờ cái thời đại này là cái xu thế là phải đoàn kết để xây dựng đất nước. Cái xu thế đó đang lên thành ra cực đoan của cả hai bên đều không thể chấp nhận được, thành ra tôi để ngoài tai những việc đó, không đáng cho mình nói. Những điều mà tôi muốn nói tôi nói rất rõ rồi. Từng câu từng chữ từng ý rất rõ. Tôi viết tôi phân tích từng điểm một mà, chính trị, rồi mặt xã hội rồi mặt độc lập và chủ quyền dân tộc, tôi nói rất rõ rồi không cần phải nói gì thêm”.

Báo Quân đội Nhân dân, tiếng nói của lực lượng vũ trang và nhân dân Việt Nam, còn nói rằng bài viết của ông Lê Hiếu Đằng là một lời hiệu triệu, sẽ “lôi kéo, kích động gây xáo trộn xã hội dẫn tới cảnh nồi da xáo thịt, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông ” như cảnh đã diễn ra ở các nước Syria, Libya, và Ai Cập.

  
-->đọc tiếp...

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

PHẢN BIỆN BÀI "MÀN TUNG HỨNG VỤNG VỀ" CỦA PHẠM TRUNG TRÊN BÁO QĐND

AI VỤNG VỀ HƠN AI?
Đỗ Như Ly

Đang định gõ bổ sung cho bài THỜI NÀO CHUẨN NÀO cho rõ hơn, chỉn chu kín kẽ hơn thì sáng nay cũng lại không chịu nổi bài “Màn tung hứng vụng về” đăng ở báo Quân Đội Nhân Dân của Phạm Trung được  basam.ìnfo đăng với số 1986 ngày 23/8/2013. Thôi thì thất nghiệp nửa năm nay rồi, nên chơi luôn cho hết thời gian “nhàn cư vi”… nhưng chắc không “bất thiện”.

Ừ, thì cứ đồng ý với Phạm Trung (PT) rằng bài viết của ông Lê Hiếu Đằng (LHĐ) là “lẩu thập cẩm” đi. Thì sao? PT chắc ăn cơm thập cẩm, lẩu thập cẩm rồi chứ? Ngon. Phải không? Tuyệt đấy chứ ? Nhất là khi bụng lép kẹp mà lại được…ăn miễn phí ! Phải không? Thế thì xá chi lỗi chính tả, cách cấu trúc, trình tự ý kiến trong bài viết của người nằm trên giường bịnh muốn “thanh toán”, “tính sổ” lại cuộc đời mình!  Thà rằng, như ý kiến của vị Giáo sư nào đó (Chắc lại là Giáo sư Triết học Mác-Lênin hay Xây dựng Đảng đây, nếu không đúng, xin thứ lỗi) nhận xét ông LHĐ đã phạm phải “logic hình thức” về khái niệm quan hệ giữa cơ sở vật chất, hạ tầng cơ sở và hình thái thượng tầng kiến trúc còn là một ý kiến về học thuật, đáng để tranh luận, đáng “ný nuận” với nhau; nhưng xét ra mình ít chữ nên đành chờ các vị “tương đương” (cho nó “phải đạo”!) nói cho thiên hạ rành rõ. Còn những ý của PT thì chả đâu vào đâu, tự mình mâu thuẫn với mình, vừa nói xong tay đã vả vào miệng mình rồi!

Này nhé ! PT viết “ông LHĐ có những nhận xét hết sức phiến diện, theo kiểu quy chụp“. Thế thì mới vào bài PT đã  gán cho những người có ý kiến khác với thái độ “xuýt xoa”, “rộn ràng”, rồi sau 2 dòng là “nhảy cẫng“, “vui sướng” và rồi phán “dễ bề lôi kéo, kích động, gây ra những xáo trộn xung đột trong nội bộ, rồi từ đó tiến tới giành quyền lực điều hành xã hội”. Tôi dám cả quyết chẳng ai có thái độ đó đâu, vì những ý kiến ông LHĐ nêu ra cũng đã quá xưa rồi, cách đây chí ít là hàng nửa thế kỷ, thế thì làm gì đáng phải “xuýt xoa”, “vui sướng”, ”nhẩy cẫng” như PT gán cho. Nếu nói là mừng vì ông LHĐ dám nói công khai trong tư cách một Đảng viên ĐCS 45 tuổi đảng thì có đấy! Và cả chán chường vì gương Hoàng Minh Chính, Trần Xuân Bách, Trần Độ…..còn mãi mãi đó. Ai quên được!

 Trước cảnh PT mô tả về tình hình “Nam Tư cũ, Libye, Syrie, Ai cập thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông; nhưng các nhà ‘dân chủ’ thì chuyện đó có hề gì! Máu chảy là máu của người khác, xác người trong cuộc đâm chém, nội chiến là xác người khác, miễn sao đạt được mục tiêu vị kỷ của mình là được”. Trong khi ông LHĐ viết “chủ trương chúng ta là hòa đông, bất bạo đông,chống lại hành động quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ”. Vậy PT có vu cáo ông LHĐ không?

Rồi thái độ của các nhà dân chủ trước sự tiếp đón của Tổng Thống Obama đối với Chủ Tịch nước Trương Tấn Sang là “hằn họctức tối, thậm chí tuyệt vọng” là cái gì đây? Đây không phải PT đã quy chụp thì là cái gì ? Chắc phải gọi là đã “đội nón” cho những người có ý kiến khác mình mới đúng chăng? Kinh quá, những nhà dân chủ nếu đúng như PT mô tả thì quả là dã man, man rợ hơn cả Polpot ! Nếu thế thì người dân nào còn ủng hộ nữa. Nhưng đáng tiếc  đấy chỉ là suy diễn, tưởng tượng của PT. Trong suốt bài của ông LHĐ có lúc nào kêu gọi để gây ra cảnh máu đổ tương tàn đâu. Ông viết: “trước sau gì các vị lãnh đạo ĐCS phải chấp nhận thách thức này: các đảng, tổ chức đối lập sẽ đấu tranh bình đẳng với ĐCS trong cuộc bầu cử hợp pháp có giám sát viên quốc tế”, được thành lập một đảng Dân chủ-Xã hội để tham gia một cách bình đẳng, được tôn trọng, ngang hàng với Đảng Cộng sản cùng kiểm soát lẫn nhau, làm đối trọng, giám sát, phản biện để cùng xây dựng một nhà nước pháp quyền, dân sự một cách thực chất vì người dân”, mà PT không nhận ra à? Liệu PT cố ý không hiểu hay xuyên tạc, vu oan giá họa cho ông LHĐ và những người ủng hộ ông? Đấy không phải chính PT lại tự vả vào miệng mình thì là cái gì nữa? PT không nhận ra à?

Trong sự kiện nước Mỹ đón tiếp Chủ tịch Trương Tấn Sang, PT lý giải là “mỗi nước có những quy tắc lễ tân, ngoại giao riêng, mỗi chuyến thăm có những cấp độ riêng tương ứng với lễ nghi đón tiếp mà hai bên thống nhất với nhau từ trước”. Có lý lắm! Nhưng PT giải thích thêm cho dân vỉa hè chúng tôi rõ: Tại sao Tổng Thống Giôn- sơn đi trên thảm đỏ ra tận chân máy bay đón ông Ngô Đinh Diệm lúc đó chỉ là Tổng thống của một nửa nước VN? Phải chăng lễ nghi của nước Mỹ đã thay đổi? Nếu quả thực vậy, đáng ủng hộ Tổng thống Obama bằng cả 2 tay vì như vậy tiết kiệm được bao tiền bạc cho nhân dân nước cờ hoa. Nhưng lại muốn PT giải thích, tại sao Trung quốc lại đón Chủ Tich Trương Tấn Sang theo nghi lễ mà nhiều nước thường làm nhỉ? Phải chăng anh bạn 16 chữ vàng quý hóa anh bạn “4 tốt” nên tổ chức hoành tráng, nghiêm túc thế nhỉ? Hay là vì cùng hệ tư tưởng nên mới được trọng thị như vậy? Nếu tình tiết phức tạp như thế, tại sao cả Bộ Ngoại giao lẫn Bộ 4 T, rồi 700 tờ báo cùng hàng ngàn các “người viết thuê của Nhà nước”, trong đó có cả PT, nếu PT là phóng viên nhà nước, không nói cho dân biết rõ ràng, chi tiết trước khi Chủ tịch Trương Tấn Sang làm thượng khách của nước Mỹ, để làm đúng nhiệm vụ “tuyên truyền” và “giáo dục” nhân dân nhỉ? Hay là những chuyện đó là bí mật quốc gia? Và vậy, người dân phải suy luận, dự đoán, đoán mò thì có lỗi chăng? Nếu như vậy, ai có lỗi, ai vụng hơn ai đây, hả PT? Hành động quang minh chính đại thì chẳng có gì phải dấu như mèo dấu …của quý của nó cả, liệu PT có đồng ý không???

“Khoác áo”, “đội nón” cho ông LHĐ chán chê, PT quay ra phê phán, dạy khôn, dạy đời các hãng truyền thông BBC, RFA, RFI. Nghề báo tôi không rành lắm vì chỉ …báo nợ vợ con, nhưng sơ sơ cũng thấy lạ. PT dạy tiêu chuẩn “đạo đức của người làm báo” là “một cách nhìn tương đối khách quankhông thiên kiến, ác ý”. Không thiên kiến, ác ý thì đúng quá rồi; nhưng sao lại “tương đối khách quan” nhỉ? Khách quan mà “tương đối” là làm sao? À, biết rồi. Vì PT còn để phần còn lại không “khách quan” dành cho ý của ĐCS, dành cho sự chỉ đạo của đảng chứ gì? Có đúng ý của PT không? Đấy là tiêu chuẩn “đạo đức người làm báo” của PT! PT có quyền đưa ra tiêu chuản của riêng mình; song theo tôi được biết ngoài tính nhanh nhậy, chính xác, nhân văn… “đạo đức của người làm báo” phải là trung thực, chỉ viết cái gì có thực. Đó là đạo đức số 1. Không tô vẽ, uốn cong ngòi bút vì bất cứ lý do gì, áp lực nào.

Đến đây, tôi cứ nghĩ mãi không ra, vậy thì qua bài của PT, liệu ông LHĐ “đầy rẫy lỗi tư duy, những nhận định hàm hồ, cảm thấy sượng sùng” hay là PT đây? Hơn thế nữa, hình như PT còn muốn ông LHĐ phải cầm súng ra Trường Sa cùng các chiến sĩ trai tráng vì chê ông LHĐ là chỉ “đánh giặc trên bàn phím”. Nếu như vậy PT có “đánh giặc trên bàn phím” không mà đòi hỏi một ông già gân cốt rệu rã, mạng bệnh trọng làm những việc đòi hỏi của cơ bắp? Thật bất nhẫn!!!

Trên đây là những suy nghĩ của phó thường dân sống trên vỉa hè nếu có chi chưa đúng “chuẩn”, chưa “hứng” được ý tưởng của PT, còn “vụng” thì xin PT cứ bàn luận và rất mong quý vị chỉ giáo rõ ông Lê Hiếu Đằng và ông Phạm Trung ai vụng hơn ai???

Đỗ Như Ly
t/p Hồ Chí Minh 8-2013

Nguồn: Ba Sàm
 
-->đọc tiếp...

SỰ QUẪN CÙNG VỀ PHƯƠNG PHÁP ĐỊNH HƯỚNG DƯ LUẬN CỦA BA TỜ BÁO LỚN

Sự quẫn cùng về phương pháp định hướng dư luận của ba tờ báo lớn: Nhân dân, Quân đội Nhân Dân và Đại Đoàn Kết

Trung Nghĩa

Từ khi có internet ra đời khoảng hơn 10 năm nay và hệ quả tất yếu kéo theo của nó là ra đời các trang mạng xã hội như web/blog các nhân, Facebook/Twitter,…. Công nghệ này là một tiến bộ vượt bậc của con người với bao nhiêu tiện ích nổi bật mà nhân loại được tận hưởng: thế giới phẳng mở ra, sự quảng bá và nổi tiếng vượt biên giới, thông tin khoa học công bố tính trên đơn vị từng giây, sự kết nối âm thanh, hình ảnh nhanh hơn tia chớp giữa những con người ở hai nửa địa cầu, mua bán hàng qua mạng, thậm chí một cuộc họp/hội nghị diễn ra trên một thế giới mạng.

Tiện lợi đấy nhưng sẽ là thảm họa cho thể chế độc tài muốn bít kín thông tin, muốn ngu dân để cai trị. Vì vậy mà sự tuyên truyền theo hướng một chiều theo truyền thống  đã phần nào giảm tác dụng.

Với một người chỉ cần có chút kiến thức căn bản về internet, họ có thể lục tung mọi thông tin trên mạng, tìm đọc bất cứ tin tức nào họ quan tâm.

Hôm nay, tôi lại một lần nữa phì cười trong nhiều chua chát vì cách định hướng dư luận và sự đồng loạt vào cuộc của ba tờ báo lớn: Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân và Đại Đoàn Kết để “đánh hội đồng” một nhân vật – Luật gia Lê Hiếu Đằng, một đảng viên kỳ cựu 45 năm tuổi đảng, một người từng xuống đường biểu tình phản đối chế độ VN cộng hòa- đưa ra lời kêu gọi thoái đảng cộng sản và cho ra một đảng Dân chủ Xã hội ở Việt Nam, tiến tới xây dựng một xã hội dân chủ đa nguyên đa đảng, tam quyền phân lập. Lời kêu gọi của ông đã gây ra sự tranh luận sôi nổi, gần như là đột biến về số lượng người quan tâm tới tình hình kinh tế- chính trị- xã hội của đất nước, thu hút hàng nghìn người ngoài biên giới VN bày tỏ quan điểm.

Nếu ai quan tâm tới VN gần đây, không còn có thể né tránh được nữa, VN đang ở đáy chảo của mọi thứ khủng hỏang từ kinh tế, môi trường, giáo dục, văn hoá tư tưởng, chính trị … Khi mọi thứ đã ở mức tồi tệ nhất thì việc thay đổi sự lựa chọn bao giờ cũng là biện pháp tối ưu, bởi vì người ta biết chắc chắn một điều rằng thay đổi (dù chưa biết tốt hơn là ít hay nhiều) nhưng sẽ khác cái hiện có.

Đó là lý giải cho việc đại đa số người dân quan tâm tới lời kêu gọi, họ bàn luận, họ trao đổi, … Và rồi họ đồng tình.

Tuy nhiên, với cương vị là “lãnh đạo toàn diện dân tộc VN” theo điều 4 Hiến pháp, nếu xu hướng trên tất yếu xảy ra thì quyền lực và tầm ảnh hưởng của Đảng CS sẽ bị tác động. Để chống lại luồng tư tưởng này, ban tư tưởng văn hoá và các tờ báo đã vào cuộc.

Tuy nhiên cho tới thời điểm này, tất cả những bài viết cùng nhắm vào ý kiến của luật sư Lê Hiếu Đằng, bản thân tôi cảm nhận, hình như cả ba tờ báo lớn kể trên- chuyên về mảng tuyên truyền tư tưởng nhằm lôi kéo quần chúng nhân dân về phía mình- họ đã tung hết tất cả các vũ khí có thể phô diễn, dùng tất cả những bí kíp, bửu bối nhưng hiệu quả quá yếu kém. Càng viết người dân càng thấy cái dở, cái ngụy biện đến vô lý của họ. Nó chỉ ra sự cùng quẫn về phương pháp tuyên truyền, giống như một người bệnh đã hoàn toàn bất lực nhưng vẫn cố gào lên để gây chú ý bằng những tiếng thở thều thào, hổn hển.

Tôi xin chứng minh ngay cho lời nhận xét của mình.

Thứ nhất: Đối với tờ báo QĐND

Đây là tờ báo xung kích, mở màn đầu tiên bằng bài viết của tác giả Trọng Đức: Đôi lời với tác giả “Viết bên giường bịnh” ra ngày 18/08/2013 [1], bài báo đã nhận được rất nhiều phản hồi, phản đối mà chưa hề có một tác giả /bài báo nào đồng tình (theo quan sát của tôi). Bản thân tôi cũng có một bài phản hồi cho bài viết này [2] Thế nhưng, người đọc cũng quá quen với cái kiểu viết bài đả kích ai đó, tung lên mạng rồi bỏ chạy mất mặt của cách làm báo yếu kém và thiếu chuyên nghiệp của trang QĐND.

Hai ngày sau, tờ báo này cho ra hẳn một chuyên mục “Dư luận phê phán tác giả Lê Hiếu Đằng”, với lối quy chụp và công kích thiếu công bằng cá nhân ông Đằng. Những lời nhận xét này được đăng hai kỳ liên tiếp ngày 20 và 21/08/2013 qua hai bài [3 &4]. Chẳng quá lời nếu tôi nhận xét, đó là mảng lấy ý kiến dư luận một cách lệch lạc, thiên vị và vô đạo đức của một kiểu làm báo tuyên truyền. Bản thân tôi cũng đã có một bài viết để chỉ rõ những cái vô lý của tác giả cũng những những thiên kiến của những cá nhân được họ phỏng vấn [5]. Và như thường lệ họ cũng chẳng có hồi đáp.

Hôm nay, tờ báo QĐND lại giở một chiêu trò mới với một vẻ mặt “hiền lành hơn, nhã nhặn hơn” là chỉ thông qua bài báo của một tác giả ở hải ngoại có tên Amari TX – một người Mỹ gốc Việt [6].

Cả một bài viết tác giả Mỹ gốc Việt không hề nhắc dù chỉ một lần cái tên Lê Hiếu Đằng; chỉ nói bóng gió về nhân vật mà người Mỹ gốc Việt này phản hồi khi mô tả như sau: một “nhà bất đồng chính kiến” “phần tử cơ hội”, bất mãn đang ra sức tung hứng như “ngọn cờ” để chống phá Ðảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam. “ông là một trong những người đầu tiên ký vào “Kiến nghị 72″; là một trong những người đi đầu trong “phong trào biểu tình”.

Nếu chỉ căn cứ vào những cụm từ được mô tả ở trên, tôi có cảm giác ông/bà người Mỹ gốc Việt này đang nói về ông Hồ Ngọc Nhuận hay Tiến sĩ Nguyễn Quang A cũng nên, vì cả hai người này đều có đầy đủ những “phẩm chất” nêu trên. Sao báo QĐND lại bảo rằng bài viết này là của ông /bà người Mỹ gốc Việt viết về luật sư Lê Hiếu Đằng?

Đọc toàn bài viết, với cá nhân tôi, đây là một bài viết phản biện “nhẹ nhàng”, cách nói chung chung cũng không quá gay gắt vì chẳng có chứng cớ và không chỉ đích danh ai hết. Nhưng hình như những thông tin mà ông/bà người Mỹ gốc Việt này đưa ra lại khiến tôi hình dung rằng ông/bà này là người Việt gốc Việt hay là người Việt gốc Mỹ hay gốc Pháp (những người từng tham chiến chiến ở Việt Nam) vì tác giả nhắc tới lịch sử cận/hiện đại của VN, nhắc tới giai đoạn 1954 của VN trong kháng chiến chống Pháp, rồi sau đó là chống Mỹ với những ngôn từ, cách hành văn mà tôi tin không phải của một người Mỹ gốc Việt. Nếu tìm vào trang chủ của ông /bà người Mỹ gốc Việt này thì dòng chữ “tiếng nói người Việt Hải Ngoại” bên tay phải ở trên cùng. Còn phía tay trái lại là thông điệp “tổ quốc là trên hết”, xin hỏi ông bà “tổ quốc” của ông bà hiện nay là tổ quốc nào nếu không phải là nước Mỹ? Bên dưới lại có một phát ngôn của ông Hồ Chí Minh “Không có gì quý hơn độc lập tự do”, sau đó là toàn bộ tư tưởng chính kiến của tác giả xuyên suốt qua các bài viết cũng nhưng bài sưu tầm. Điều khác nữa mà lại càng được củng cố thêm khi ông/bà người Mỹ gốc Việt này giải thích về đa nguyên chính trị như sau:

“Xin nói để ông và các “chiến hữu” của ông biết: một chế độ đa đảng chưa hẳn đã là chế độ đa nguyên về chính trị. Chẳng hạn, ở Mỹ hiện nay, tuy đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa thay nhau cầm quyền, nhưng nếu xem đó là chế độ đa nguyên về chính trị thì chưa hẳn đúng. Bởi lẽ, hai đảng chỉ đối lập nhau trên một số phương diện không cơ bản; xét về bản chất giai cấp – xã hội, hai đảng là đồng nhất, có mục tiêu căn bản giống nhau là củng cố và phát triển thể chế tư bản chủ nghĩa ở Mỹ…” 

Lạ chưa? Một người tự nhận là người Mỹ, tức là công dân Mỹ (ít nhất phải tham gia bầu cử ở Mỹ rồi) mà lại phát ngôn đến nực cười.

Theo Wikipedia thì “Đa nguyên theo nghĩa tổng quát là sự xác nhận và chấp nhận tính đa dạng”. Khái niệm này thường được dùng theo nhiều cách khác nhau trong nhiều vấn đề khác nhau. Trong chính trị, sự xác nhận tính phong phú về các mối quan tâm và niềm tin của toàn thể công dân là một trong số các đặc tính quan trọng của nền dân chủ hiện đại. Nói một cách khác, dân chủ đã bao hàm cả tính đa nguyên và đa đảng trong đó.

Ở Mỹ có hai đảng thay nhau lãnh đạo đất nước, trước khi có cuộc tranh cử tổng thống, trong nội bộ từng đảng cũng phải có sự tranh cử, đơn giản như ông Obama và bà Clinton cùng thuộc đảng Dân Chủ, nhưng họ phải cạnh tranh nhau để xem ai sẽ đại diện cho đảng của họ tranh cử tổng thống trong nhiệm kỳ hồi năm 2008. Tính đa nguyên này nó thể hiện rõ nhất ở chỗ, cùng là xu hướng phát triển đất nước nhưng có người chú trọng đối ngoại, có người xem trọng đối nội, kích cầu tiêu dùng. Hoặc cùng là chính sách đối ngoại nhưng có người chọn đối tác chiến lược là khối EU, có người nghiêng về tiềm năng của những con rồng mới nổi ở Châu Á/khối Asean,….Từ sự đa dạng đó, người dân sẽ lựa chọn ai thông qua bài phát biểu của họ trong cuộc vận động tranh cử.

Tác giả người Mỹ gốc Việt còn lập luận “Ở Anh và Nhật Bản, hiến pháp lại thừa nhận vai trò của nhà vua, họ là những nhà nước quân chủ lập hiến”. Nói như thế là không đầy đủ, ở các nước quân chủ lập hiến, nhà vua/nữ hoàng chỉ có vai trò tinh thần, còn quyền lực vẫn nằm trong tay quốc hội và chính phủ, do người dân bầu ra.

Bạn bè tôi người Mỹ gốc Việt có đến hàng chục, họ cũng có blog/web nhưng hình như cái ông Amari TX người Mỹ gốc Việt này có suy nghĩ, lập luận và cách hành văn không giống ai.

Bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” ông Lê Hiếu Đằng viết và gửi qua trang mạng xã hội (Bauxit VN), đây là trang ít nhiều bị chính quyền VN xếp vào loại “thù địch”, không chịu sự quản lý về tư tưởng của ban tư tưởng văn hóa trung ương; một điều đáng nói ở đây là, một tờ báo lớn, rất lớn của nhà nước VN là tờ QĐND khi muốn công kích phản đối ý kiến của một công dân là ông Lê Hiếu Đằng, lại dùng một trang báo mạng xã hội của một tác giả nặc danh, được giới thiệu ở bên Mỹ để phản bác lại? Chẳng lẽ báo QĐND đã hết cách để phản biện? Hóa ra báo chí chính thống quá quan tâm tới thông tin vỉa hè “thù địch” nhưng phải dùng tới thông tin vỉ hè “không thù địch” của mạng xã hội để phản bác ai đó họ muốn. Thế thì làm sao chính quyền lại chặn tường lửa các trang mạng xã hội được trong khi chính giới nhà báo chính thống cũng mò vào đọc và phải sử dụng bài viết của họ?

Thứ hai: Đối với tờ báo Nhân Dân

Tờ Nhân Dân hôm nay mới vào cuộc bằng một bài công kích ý kiến của luật gia Lê Hiếu Đằng với một tác giả có tên Phạm Trung với bài viết “Màn tung hứng vụng về” [6].

Với cá nhân tôi, chính bài viết này mới là một bài viết vụng về, chỉ đưa ra quy chụp mà không đưa dẫn chứng để chứng minh kết luận của Phạm Trung. Toàn bài viết tác giả Phạm Trung cũng không chỉ ra ai là người tung, ai là người hứng. Tác giả đề cập tới đạo đức người làm báo, nhưng hãy xem ở những luận điểm sau để phải hỏi ngược lại: Tác giả Phạm Trung đã có đạo đức của người làm báo hay chưa?

1. Tác giả “phản biện lại luật gia Lê Hiếu Đằng thông qua bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” nhưng lại không trích dẫn bài viết đó ở đâu, trên trang nào, ra ngày tháng năm nào.

 2. Tác giả lập lờ chuyện Luật gia Lê Hiếu Đằng lên án thái độ “hiền lành” của lãnh đạo Việt Nam, rồi sau đó phán: “… trong khi chính ông cũng dẫn ra nào Chi Lăng, Bạch Đằng Giang, gò Đống Đa và thừa biết tiền nhân của chúng ta đã ứng xử khôn khéo, thông minh thế nào trước khi có những trận đánh trời long đất lở, lập chiến công hiển hách ghi dấu son trong lịch sử dân tộc như vậy”. Lời khuyên chân thành cho Phạm Trung rằng, hãy về đọc lại cho kỹ lịch sử về những diễn biến của các cuộc chiến đấu đó, chỉ xin nhắc lại những tình tiết rất ngắn gọn để nhà báo/bút danh Phạm Trung nhớ:

- Sau khi giết chết Dương Đình Nghệ, do bị cô lập, Kiều Công Tiễn vội vã cầu cứu nhà Nam Hán, Ngô Quyền lập tức tập hợp lực lượng, kéo quân ra Bắc, giết chết Kiều Công Tiễn rồi chuẩn bị quyết chiến với quân Nam Hán. Thắng lợi của Ngô Quyền trên sông Bạch Đằng năm 938 đã đặt dấu chấm hết cho mọi âm mưu xâm lược Tĩnh Hải Quân của nhà Nam Hán, đồng thời cũng kết thúc thời kì Bắc thuộc của Việt Nam [7]; hoàn toàn không có kiểu “ngoại giao chiến lược mềm dẻo” bằng đủ thứ công hàm, ký kết, văn bản với Trung cộng tới hơn nữa thế kỷ qua.

- Về người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ: Lê Chiêu Thống chạy sang Trung Quốc, cầu viện hoàng đế nhà Thanh là Càn Long. Cuối năm 1788, Càn Long sai Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị chỉ huy 29 vạn quân Thanh hộ tống Lê Chiêu Thống về Đại Việt với danh nghĩa “phù Lê”, vào chiếm đóng Thăng Long.

Nghe tin báo, ngày 25 tháng 11 năm Mậu Thân (22 tháng 12 năm 1788), Nguyễn Huệ xuất quân tiến ra Bắc Hà. Để lấy danh nghĩa chính thống, Nguyễn Huệ lên ngôi Hoàng đế, lấy niên hiệu Quang Trung.

Ngày 20 tháng Chạp năm Mậu Thân (15 tháng 1 năm 1789), tức là chỉ sau 28 ngày, đại quân của Quang Trung đã ra đến Tam Điệp. Sau khi xem xét tình hình, Quang Trung hẹn ba quân ngày mồng 7 Tết sẽ quét sạch quân Thanh, sau khi dẹp giặc thì cho quân đón tết tại Thăng Long [8].

Với những dẫn chứng trên thì kết luận của ông Đằng về lối ngoại giao của chính quyền VN là “thái độ hiền lành” là lối nói giảm nhẹ, còn nói rõ ràng và thẳng thắn là thái độ khiếp nhược, đớn hèn; nó không phải là tinh thần chống giặc ngoại xâm ngàn đời của cha ông ta trong lịch sử 4 nghìn năm dựng nước và giữ nước.

Thứ ba: Đối với tờ báo Đại Đoàn Kết

Tờ báo này lại có một cách thức phản biện khá “đặc sắc” qua bài viết “Khi người bệnh sám hối” của tác giả có tên Hà Trọng Nghĩa [9], người tự giới thiệu “Người viết bài này chưa có dịp gặp ông Lê Hiếu Đằng, nhưng đã vài ba lần gặp ông Trần Bạch Đằng”, đem cái sự giống nhau là cả hai ông cùng tên là Đằng để hy vọng “Trước, vẫn tưởng “hai ông Đằng” nhiều nét tương đồng”. Buồn cười thật, chẳng có cái mối quan hệ gì về tính cách với tên gọi cả nhất là Lê Hiếu Đằng là tên thật, còn Trần Bạch Đằng là bút danh, để rồi khi tác giả Hà Trọng Nghĩa phát hiện ra hai ông Đằng này “không giống nhau” thì tỏ ra “thất vọng”.

Nhà báo Trần Bạch Đằng là một nhà báo nổi tiếng với những phóng sự và sự lăn xả cho nghề, ông sinh ngày 15 tháng 7 năm 1926 — 16 tháng 4 năm 2007, tức là vào thời điểm này ông đã mất cách đây 6 năm 4 tháng. Tôi đã nhiều lần đọc những bài viết của ông, cảm nhận cá nhân đó là nhà báo có tài. Có thể là một cơ duyên chăng khi tôi cũng đã đọc loạt bài Trần Bạch Đằng: cuộc đời và ký ức (5 kỳ) với số đầu tiên ra ngày 03/08/2006 trên báo tuổi trẻ online. Ngoài ra, tôi đã từng đọc quyển sách Đổi mới – Đi lên từ thực tế (NXB Trẻ, 2000), trong đó, nếu ai đã từng đọc sẽ tin rằng ông không hoàn toàn là viết theo định hướng. Ông đã có những bài viết thực sự là chỗ dựa công luận cho người dân oan ức và họ cũng thường tìm tới ông, gửi thư cho ông.

Tác giả nói rằng, đã vài ba lần gặp ông Trần Bạch Đằng, rồi “Trong một lần trò chuyện, ông Trần Bạch Đằng nêu câu hỏi: Nếu không có Đảng Cộng sản thì đất nước mình giờ ra sao? Rồi ông như tự nói với mình: Thì nước ta không giành được độc lập, Bắc – Trung – Nam không phải là con một nhà”.

Ai là người kiểm chứng thông tin trên?

Tôi lần tìm về cái tên nhà báo Hà Trọng Nghĩa trên google, thì ra tác giả này là giảng viên thỉnh giảng thuộc khoa Báo chí Truyền Thông, trường Đại Học Khoa Học Huế, đồng thời là phóng viên báo Đại Đoàn kết. Vừa là nhà báo, vừa là thầy giáo chắc tác giả này hiểu rõ phương pháp sư phạm và phương pháp tác nghiệp báo chí.

Để thuyết phục người nghe, việc tác giả phỏng vấn ngay ông Lê Hiếu Đằng, hay cho rằng bản thân mình đã từng gặp gỡ nhà báo Trần Bạch Đằng những lúc ông nằm trên giường bệnh như thế sao tác giả không có ngay hình ảnh khi đó mà lại mượn hình ảnh của người khác? Sao nhà báo Hà Trọng Nghĩa không có ngay bài báo sau khi gặp ông Trần Bạch Đằng mà phải đợi tới hơn 6 năm sau mới ghi ra những lời tâm huyết của ông mà chỉ có tác giả được nghe? Liệu đó là sự vô tình?

Người Việt có câu “người sắp chết hay nói thật”, tại sao lời trăng chối sắp chết của nhà báo Trần Bạch Đằng thì được cho là “tâm huyết” là “tốt đẹp, xây dựng” còn lời “sám hối” của luật sư Lê Hiếu Đằng lại là  tiêu cực, gán ghép một cách đầy ác ý cho rằng ông Lê Hiếu Đằng muốn “đánh bóng mình”. Nó tàn nhẫn hay bất lương hơn ở chỗ tác giả Hà Trọng Nghĩa đã gán cho luật sư Lê Hiếu Đằng là “tham vọng chính trị” bằng những câu ám chỉ cay độc khi nêu ra ví dụ về mùa xuân Ả Rập rồi phán xét những kẻ tham vọng chính trị kia là nguyên nhân gây ra sự chết chóc, nhà tan cửa nát. Và rằng “để mưu cầu một điều gì đó to tát hơn cho bản thân” mà ông Lê Hiếu Đằng “hy sinh quyền lợi của nhân dân”.

Chưa ai chết trước khi chết!!!

Nếu tác giả Hà Trọng Nghĩa sắp rơi vào cõi chết, liệu tác giả có nghĩ tới những việc làm như “đánh bóng tên tuổi”, rồi vì quyền lợi cá nhân” không?

Sáu năm là một quãng thời gian không phải quá dài nhưng đủ dài để cho bao nhiêu thay đổi có thể xảy ra, trong đó có cả nhận thức. Tác giả Hà Trọng Nghĩa có nghĩ rằng, với một con người vì dân, dám đấu tranh chống lại tham nhũng và hối lộ, lên tiếng cho đổi mới thì biết đâu vào thời khắc này ai có thể dám chắc rằng nếu còn sống nhà báo Trần Bạch Đằng không có khả năng là người kêu gọi đa đảng?

Hà Trọng Nghĩa có thể nói, có thể viết bất cứ điều gì, quy chụp cho luật sư Lê Hiếu Đằng rồi quăng lên báo chí, nhất là tờ báo Đại Đoàn Kết. Thế nhưng sự tin tưởng và phán xét sẽ thuộc về nhân dân. Đừng vì một lý do hay mệnh lệnh nào đó mà có hành động trái đạo, nhất là dựng dậy một người đã chết, mượn hình ảnh hay nhét chữ vào mồm họ để hạ bệ một người sắp chết.

Đó chỉ là hành động của kẻ vô liêm sỉ, không phải là hành xử của một kẻ làm thầy.

T.N.
Tài liệu tham khảo
[7]http://vi.wikipedia.org/wiki/Ngô_Quyền
[8] http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguyễn_Huệ
[9] http://www.baomoi.com/Khi-nguoi-benh-sam-hoi/121/11772519.epi

 Nguồn: Ba Sàm

-->đọc tiếp...

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

PHẢN BIỆN BÀI "KIẾN NGHỊ LỖI THỜI, NHẬN THỨC SAI LỆCH" TRÊN BÁO QĐND


THỜI NÀO, CHUẨN NÀO
Đỗ Như Ly

Đọc bài số 1975 Kiến nghị lỗi thời,nhận thức sai lệch của báo Quân đội nhân dân trên basam.info ngày 21/8/2013, mấy ngón tay tôi muốn gõ trên bàn phím ngay, nên phải vào cuộc . Tại sao thế?

Trước tiên, đây là bài của các phóng viên  ghi chép lại ý kiến của năm người mà theo tôi đều có thể cho là có quan hệ với mình.

Thứ nhất là vị Thiếu tướng, mà thời nay, nếu không ghi đủ chức vụ là: “Hiệu trưởng trường Đại học Nguyễn Huệ” thì chưa chắc ai đã biết đến, do bây giờ thiếu tướng nhiều quá không như 53 năm trước ở Quân khu Tây bắc chỉ duy nhất có một Thiếu tướng Bằng Giang của chúng tôi mà lúc đó tôi kính trọng vì tôi là một “chiến sĩ không mang quân hàm”. Thứ hai là một “bạn hưu trí, cùng thành phố cư ngụ”. Thứ ba là một Thạc sĩ “đồng hương” với quê cha đất Tổ của tôi xứ Kinh Bắc. Thứ tư là một người “cùng họ Đỗ” và thứ năm là một đảng viên trẻ có những suy nghĩ như tôi cách đây 40,50 năm về trước. Với “quan hệ phúc tạp” giằng chéo, ngổn ngang như vậy, tôi phải cố gắng để “cái tình” ra một góc. Và bây giờ xin có ý kiến với 5 vị (mà chắc Báo Quân Đội Nhân Dân hẳn cho các ý kiến đó là là đại diện cho “mọi tầng lớp,đa số nhân dân trên cảnước “).

Điều thứ nhất tôi thấy tiếc cho các ý kiến của 5 vị, là hình như các vị không theo dõi tình hình chính trị diễn biến như thế nào trong nước, trên thế giới 15, 20 năm qua và đọc được nhiều hơn những gì quý vị đã đọc, đã học, đã dạy mà gần nhất là bài số 1971 : “Suy nghĩ của người ngoài Đảng về đa nguyên đa đảng ở Việt Nam ” của Lê Phú Khải trên  “basam.info” này. 

Tôi cứ nghĩ, nếu đã đọc bài của Lê Phú Khải thôi, chứ chưa cần đọc nhiều hơn như những ý kiến của Luật sư Nguyễn Mạnh Tường hồi 1955-1956 và cuộc đời của Nguyễn Hữu Đang, Kim Ngọc và sau này là Hoàng Minh Chính, Đặng Kim Giang, Trung tướng Trần Độ, Đặng Quốc Bảo, Phan Đình Diệu, Hà sĩ Phu và còn quá nhiều những người khác mà tôi không thể kể ra hết được thì 5 vị chưa chắc đã phát biểu 100% như thế. Xin các vị hãy đọc bài đó, đọc những ý kiến của những người dám phát hiện ra những lỗi của Đảng, Nhà nước ta mà cách đây mấy năm ông Nguyễn Văn An (nguyên Ủy viên Bộ Chính trị ) đã chỉ ra như thế nào chắc các vị cũng đã biết, rồi xem có cần bổ xung, sửa chữa về điểm nào phóng viên ghi chép không.

Điều thứ hai: tôi hoàn toàn nhất trí với một ý kiến của Thiếu tướng – người có cùng hàm với Thiếu tường Bằng Giang kính yêu của tôi, nhưng sự kính yêu thì còn phải xem xét đã, là  ”68 năm về trước cả dân tộc Việt Nam ai cũng khắc ghi chính Đảng CSVN đã lãnh đạo, tập hợp dẫn dắt nhân dân ta vùng lên Tổng khởi nghĩa giành chính quyền lập ra nước VNDCCH”. 

Nhưng thưa Thiếu Tướng (TT), tôi dám cá với ông là trong số “nhân dân vùng lên” thì 99% không hề biết Cộng Sản là gì. Họ “vùng lên” vì Đảng CSVN (lúc đó còn khoác áo Đảng Lao Động VN), biết lợi dụng tinh thần yêu nước của nhân dân vào mục tiêu của mình, ĐCSVN đã nắm được khát khao cháy bỏng của nhân dân, đi đầu là tầng lớp trí thức về Độc lập, Tự do của đất nước. Nhân dân quá ngột ngạt, chịu không nổi với sự thống trị của thực dân Pháp và sự quy phục đớn hèn của  vua quan nhà Nguyễn. Họ ‘vùng lên vì yêu nước, vì dân tộc hơn là Cộng sản. Đấy là điều chắc chắn! “Dân tộc khắc ghi chính Đảng CSVN lãnh đạo tập hợp“; nhưng Nhân dân cũng muốn Đảng CSVN phải cảm ơn Nhân dân đã ủng hộ, đi theo mình bằng cả một quá trình lâu dài tiếp theo. 

Tôi cũng “OK” với quý vị “cùng hưu trí cùng thành phố cư ngụ” với tôi, đó là:”Kiến nghị đòi đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập đối với thể chế chính trị của nước ta không phải Ông (LHĐ) là người đầu tiên”. Manh nha kiến nghị này có lẽ từ 1960 khi đại hội Đảng CS Liên Xô lần thứ 20 và ở VN Ông Hoàng Minh Chính cùng vài người đề xuất đầu tiên, chứ không phải ông LHĐ nay mới đề xuất. Hoàn toàn tôi đồng ý với ông! Nhưng có điều những tư tưởng đó và nhất là những người dám nói ra đã “được” Đảng CSVN đối xử ra sao chắc hẳn 5 vị đều biết chứ? Thế thì nay ông LHĐ chưa bị khai trừ Đảng, hay “được” mời đi làm việc là điều khá tiến bộ sau 60 năm, làm ông không thỏa mãn chăng?

Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ông: “..không phải là bắt chước, sao chép mô hình nước khác” OK! Đúng quá! Đảng CSVN “là đỉnh cao trí tuệ” lẽ nào lại “bắt chước” như con vẹt, con đười ươi ông nhỉ ? Chỉ có điều là hiện nay ra sao?Ông có thấy  nước mình học mọi thứ ở các nước “giãy chết”, nào từ Luật lệ làm ăn, buôn bán, kinh doanh… cho đến cả những chương trình vui chơi thậm chí cả cách ái ân giữa vợ chồng không? Đấy là rất, rất nhiều “đồng chí” của ông, bằng nhiều cách đua nhau cho con cháu du học ở các nước mà các vị gọi là tư bản? Tại sao thế nhỉ? Sao không cho đi du học ở Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên, hay Cộng hòa nhân dân Lào là những nước đỏ chót CS? Đúng quá! ai lại đi ” sao chép mô hình nước khác” mà “Đảng ta” phải tiên phong trong cuộc “mò mẫm” về chủ nghĩa xã hội để xứng đáng là  nước đi đầu trên quả đất này chứ nhỉ ? Ôi ! nhưng mà “mò mẫm” đến khi nào đây, khi cứ đi tìm cái mà không thể có ông ơi ?! Đấy, những điều OK được cùng các vị, chắc chỉ có thế, còn toàn bộ là thắc mắc và không cùng ý nghĩ như các vị. Đấy là điều thứ ba sẽ viết ra dưới đây.

Ông TT lấy dẫn chứng là số người dân tham gia góp ý cho sửa đổi Hiến Pháp 1992 để chứng minh cho “đông đảo nhân dân hiểu rằng sự lãnh đạo duy nhất của Đảng CSVN là lựa chon đúng đắn, là ước vọng của đại bộ phận nhân dân”, ‘các ý kiến tán thành về điều 4 của Dự thảo về vai trò lãnh đạo của ĐCSVN là bằng chứng sinh động khẳng định nhân dân VN không cần đa nguyên đa đảng”. Thưa TT, tôi đã viết bài Tôi tham gia Góp ý sủa đổi HP, trong đó nói rõ: tờ Góp ý họ in sẵn là “đồng ý“, tôi đã phải ghi đậm chữ KHÔNG trước 2 từ đó và nếu TT gần dân hơn, ông sẽ nghe thấy người ta bảo nhau “thôi, ký cho xong đi, đỡ bị rầy rà sau này”, thì liệu con số hai mươi mấy triệu đồng ý có đáng tin cậy không  thưa TT? Khi tin vào một điều không chắc chắn do trinh sát báo cáo, liệu TT có dám quyết mở trận đánh không nhỉ, thưa TT? Tại sao Đảng không cho Kiến nghi 72 công khai và tranh luận nữa hả TT?

Nào là “Đảng đang hoàn thiện nền dân chủ Xã hội chủ nghĩa“,  tôi không hiểu thời hạn “hoàn thiện” bao lâu, dân tôi sống gần hết thế hệ rồi! Và giải thích cho dân chúng tôi “nền dân chủ XHCN” là thế nào? Lẽ nào đó là dân kêu oan, khiếu nại, tố cáo, kiện rầm trời đã diễn ra, lẽ nào “xử công khai” như các vụ xử những người có ý kiến khác đảng, nhà nước đã diễn ra; lẽ nào bịt miệng bị cáo ở giữa tòa; lẽ nào như nghị định 97 và 72/2013 của Chính phủ; lẽ nào hiện tượng bắt người hiện nay tùy ý của ngành Công an, lẽ nào, lẽ nào… là nền dân chủ XHCN chăng thưa “ông bạn cùng hưu và cư ngụ cùng thành phố” ?????.

Còn anh bạn “đồng hương Kinh Bắc” hãy giải thích cho dân vỉa hè chúng tôi “Tuy nhiênthực tế cho thấy chỉ có các đảng lớn, có thế lực mới có khả năng chiến thắng”. Vậy Đảng CSVN hiện nay “có lớn”, “có thế lực” không? Chắc chắn  là có rồi, có thì tại sao ĐCSVN không cho các đảng khác thành lập công khai và hoạt động? Có ,theo lập luận trên thì chắc chắn là “chiến thắng”, thế thì vì sao cứ phải ngăn, cấm việc thành lập các đảng không Cộng sản? Trong khi lập đảng là để thể hiện ý nguyện của dân, là cơ hội để những  người không yêu, không thích Cộng sản có tiếng nói của họ, là phép thử lòng dân với ĐCS hiện nay. Điều đó chẳng nói lên là ĐCSVN chỉ muốn”một mình một chợ”, sợ bị cạnh tranh sòng phẳng  không, thưa quý vị ?

Lại còn “ở một số nước, các đảng tranh giành quyền lực, dẫn đến tình hình đất nước rối ren, mất ổn định, không thể tập trung phát triển kinh tế, đời sống người dân khổ cực”. Đây là sự sợ hãi vào hàng đầu của ĐCSVN, của những người như “ông bạn hưu, cùng t/p cư ngụ” Ông không thấy các nước Đông Âu (ngoại trừ Rumani) họ chuyển thể chế chính trị ra sao à? Ngay ở cái nước “tổ của Phát xít” họ có cần cho sĩ quan của Đông Đức đi “học tập cải tạo” không? Ông có biết bà Thủ tướng nước Đức hiện nay thời thanh niên sống ở đâu, có tham gia đoàn thể nào không? Tất cả các nước đó hiện nay kinh tế có phát triển không, lòng dân có yên bình không? Ông bạn”cùng hưu..” tìm hiểu thêm nhé!

Các vị lại sợ như tình hình áo đỏ áo vàng ở Thái Lan chứ gì? Nhưng nay đất nước họ ra sao? Dân họ đi biểu tình để thể hiện nguyện vọng có được đáp ứng không, thưa ông? Nhất là đến nay đất nước Thái thì thế nào nhỉ? Việc diễn ra êm đẹp như các nước Đông Âu ngay cả Nga hay rối rắm như ở bắc Phi là do “người cầm trịch”. Đảng CSVN hiện nay, có toàn quyền trong tay mà không điều khiển được sự biến chuyển một cách êm dẹp thì thử hỏi bản lĩnh, mưu lược, dũng cảm, tuệ ở chỗ nào hả quý vị??? 

Đến đây lại phải thưa với ông TT là tình hình ĐCSVN hiện nay khác rất, rất nhiều với Đảng Lao Động hồi 1945 rồi, lẽ nào TT cũng không nhận ra? Đơn giản là nếu không khác thì tại sao phải có Nghị quyết Trung Ương 4 nhỉ, thưa TT? Và rồi, hãy nhìn lên phía tây bắc VN xem My-an-ma họ xử lý ra sao, lẽ nào đây không phải là tấm gương lớn cho ĐCSVN? Lẽ nào ĐCSVN chỉ học “các nước cùng hệ tư tưởng” để chứng minh là tuyệt đối trung thành, “vững vàng tư tưởng, lập trường kiên định” hả các vị ?? Mà kiên định cái gì? Nếu là cái XHCN, hãy xem cái thuyết “mèo trắng, mèo đen” ở nước “bạn 16 chữ vàng” thì sẽ rõ, kẻo không lại bảo chúng tôi “thoái hóa”! 

Còn cô “cùng họ”, khổ lắm nói mãi, cô nhai mãi như nhai bã trầu: “không thể có tự do tuyệt đối”. Điều này xưa như trái đất với phó thường dân chúng tôi rồi. Mặt khác ông LHĐ có đòi “tự do tuyệt đối” đâu mà cô “cùng họ” lại vu oan cho ông già chắc đáng tuổi cha chú cô. Buồn cho họ Đỗ có người vu oan cho người khác như vậy! 

Cuối cùng anh bạn “đảng viên sinh viên”, tôi sẽ cố gắng sống, chờ đến ngày anh khẳng định là “mình vào Đảng là lựa chọn đúng đắn”, có điều bạn nên tìm hiểu câu nói của một người CS gạo cội ở Nga hay Đông Âu: “Khi  20 tuổi không là đảng viên ĐCS thì không có trái tim, nhưng 40 còn là đảng viên ĐCS thì không có cái đầu” khi tầm soát lại cuộc đời đi theo đảng CS của mình. Đấy là trong hoàn cảnh của ông ta, còn nay thế kỷ thông tin không làm bạn hiểu biết nhiều hơn những gì học trong nhà trường ư? Quá dài rồi! Và Điều cuối cùng:

Vậy thì sự “lỗi thời, sai lệch” là thời nào, là căn cứ vào chuẩn nào đây, thưa quý vị, thưa các người đặt đề bài ???

Quý vị đừng công thần nữa,”ăn mày dĩ vãng” là quá nghèo nàn về mọi mặt. Hãy tìm hiểu, “mở mắt” như ông LHĐ ước muốn, đừng như con bò, con vẹt mãi chán lắm rồi, quá mệt mỏi rồi ! Tất cả vì “con người” (như LHĐ viết -tức là vì nhân dân, dân tộc), nếu chỉ “còn Đảng, còn mình” thì đấy mới là tự sát.!!

Đỗ Như Ly
Quận 10-t/p Hồ Chí Minh 8-2013 

Nguồn: Ba Sàm
-->đọc tiếp...

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

BÁO QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN HÃY THÔI CÁI TRÒ ĐỊNH HƯỚNG DƯ LUẬN ĐI!


Báo QĐND hãy thôi cái trò định hướng dư luận đi! 

Trung Nghĩa 

Hôm nay, lại một lần nữa tôi phải phì cười về cái phương pháp làm báo cũng như những lý luận của vài nhân vật được báo Quân đội nhân dân lấy ý kiến, được đăng tải trong bài “Kiến nghị lỗi thời, nhận thức sai lệch” ra ngày 20/08/2013 [1].

Thực lòng, tôi cũng không nhiều thời gian để đọc báo, nhất là đọc báo QĐND. Tôi không phải nhà báo, không thường xuyên phản biện những vấn đề về kinh tế xã hội. Thế nhưng khi đọc bài báo trên, nó gợi cho tôi một chút băn khoăn về chuyên môn làm báo của ít nhất là 3 phóng viên  (Hoàng Thành, Song An và Yến Long) và của tổng biên tập tờ báo này.

Tôi xin lý giải cho băn khoăn của mình.

Thứ nhất:

Ngay từ trên cùng của bài phóng sự, trước cả đầu đề của bài viết  “Kiến nghị lỗi thời, nhận thức sai lệch”là dòng chữ “Dư luận phê phán tác giả Lê Hiếu Đằng ”.

Cũng giống như thế, cách đây 3 ngày, 18/08/2013, cách đưa tin như của tác giả Trọng Đức đã viết một tiêu đề định hướng trước cả bài viết “Làm thất bại chiến lược diễn biến hoà bình” dưới đó là tên bài viết “Đôi lời với tác giả Viết bên giường bịnh” [2]. Chẳng lẽ tờ báo QĐND lại có hẳn một chuyên mục “làm thất bại chiến lược diễn biến hoà bình” và cả chuyên mục “Dư luận phê phán tác giả Lê Hiếu Đằng” hay sao?

Việc buông ra một lời nhận xét không được thiện cảm cho lắm thật không nên có, dư luận có phê phán hay không, độc giả sẽ tự cảm nhận sau khi đọc xong thông tin.

Dù có dễ dãi tới đâu đi nữa, những độc giả như tôi cũng hiểu rằng đây là một kiểu định hướng dư luận quá thô thiển. Có lẽ trang báo QĐND đã xem thường độc giả về trình độ nhận thức, khi họ có một thái độ khiếm nhã, không lịch sự của cơ quan báo chí truyền thông.

Điều đáng nói hơn là, trong bài ra ngày 18/08/2013, dù tác giả Trọng Đức đề cập tới bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”, Trọng Đức trích dẫn rất nhiều câu nói, những đánh giá ý kiến của ông Lê Hiếu Đằng nhưng lại không hề đưa nguồn gốc bài báo đó ở đâu, do trang nào đưa tin.

Chẳng lẽ một đường link để dẫn nguồn gốc của bài “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” được đăng trên trang Bauxit Việt Nam [3] mà tác giả lẫn tổng biên tập đều “quên” hay sao? Nó chẳng những thể hiện chuyên môn non kém mà còn vi phạm luật báo chí về cách thức trích dẫn.

Thứ hai:

Khởi nguồn cho cả hai báo bài trên là bài viết của luật gia Lê Hiếu Đằng, đăng trên trang Bauxit Việt Nam, là một trang mạng xã hội do ba nhà trí thức tâm huyết mở ra, không có sự điều hành chi phối và rót kinh phí từ chính quyền Việt Nam.

Tờ QĐND hình như từ trước tới nay hay có động thái là, viết một bài gây tranh cãi nào đó, quẳng lên mạng rồi im lặng một cách khó hiểu khi có rất nhiều những ý kiến/bài viết phản hồi. Bài viết hôm 18/08/2013 cũng không là ngoại lệ.

Sau đó, cả ba phóng viên (Hoàng Thành, Song An và Yến Long) đi khảo sát lấy ý kiến của “dư luận”, họ lại quên khuấy cần lấy ý kiến của ông Lê Hiếu Đằng để làm đối chứng. Cách thức làm báo non kém khi chỉ đưa thông tin một chiều, họ “khoanh vùng” dư luận rồi ghi lại ý kiến. Theo các phóng viên thì, “dư luận” gồm những ai? Tại sao họ không phỏng vấn những người đồng tình với ông Đằng hay những tên tuổi công khai ủng hộ ông Đằng cũng như những tác giả viết bài chỉ trích bài viết của họ đăng ngày 18/08/2013?

Hãy nhìn cách thức trang báo mạng chuyên nghiệp BBC làm việc mà làm theo họ. Khi muốn biết dư luận quan tâm ra sao tới vấn đề đa nguyên đa đảng, họ đã phỏng vấn ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận, ông Gs Vũ Minh Giang…. trong đó cổ súy cũng có, phản đối không đồng tình cũng có; từ đó những cá nhân được phỏng vấn nói lên quan điểm của họ và xã hội sẽ đánh giá những lý luận họ đưa ra. Một cách thức để thuyết phục người đọc nữa là, họ phải ghi âm lại lời nói hoặc chí ít cũng chụp ảnh của người trả lời phỏng vấn,… để chứng tỏ rằng phóng viên không bịa đặt ra cuộc điều tra đó. Hãy nhìn toàn bộ bài viết mang một thông điệp “Dư luận phản đối tác giả Lê Hiếu Đằng” mà xem, không một đoạn ghi âm, không một hình ảnh nào, thậm chí có những cái tên hết sức mơ hồ, không kèm theo cả địa chỉ.

Giả sử toàn bộ bài phóng sự trên là sự thật, tôi xin phân tích từng ý kiến phát biểu để thấy rằng phóng viên không hề “vô tư” trong việc thu thập và lựa chọn “mẫu khảo sát”.

Đối với quan điểm của ông Thiếu tướng, TS Từ Ngọc Lương, Hiệu trưởng Trường Đại học Nguyễn Huệ.

Ông Lương bảo rằng ông Đằng “biết một mà chẳng biết hai, thấy cây mà không thấy rừng” khi ông Đằng cho rằng xu thế đa nguyên đa đảng tất yếu sẽ xảy ra.

Lý luận của ông Lương như sau: “Cũng đúng dịp này 68 năm về trước, cả dân tộc Việt Nam ai cũng khắc ghi, chính Đảng Cộng sản Việt Nam đã lãnh đạo, tập hợp, dẫn dắt nhân dân ta vùng lên Tổng khởi nghĩa giành chính quyền, lập ra Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, nhà nước dân chủ công nông đầu tiên ở Đông Nam châu Á”.

Tôi cảm thấy xót xa đến chua chát khi tầm nhận thức của một ông tướng có học vị tiến sĩ mà lại phát biểu ngô nghê đến thế. Bất kỳ một đảng phái, một thể chế chính trị nào đó nó chỉ có vai trò trong một giai đoạn lịch sử nhất định, chỉ có tổ quốc, giang sơn mới là trường tồn vĩnh cửu mà thôi. Tổ quốc này, dân tộc  này đã trải qua 4 nghìn năm lịch sử, trước khi đảng cộng sản Việt Nam được thành lập, dân tộc ta đã có hàng trăm triều đại phong kiến, lãnh đạo và dẫn dắt dân tộc ta bảo vệ lãnh thổ, phát triển nông nghiệp, giáo dục, giữ gìn bản sắc văn hóa ngàn đời của cha ông ta. Thử hỏi, nếu kể về công lao kháng chiến chống giặc thù thì Đảng CSVN đã có công bằng triều đình Ngô Quyền chống quân Nam Hán, đời nhà Lý chống quân Tống, đời nhà Trần ba lần chống quân Nguyên, đời nhà hậu Lê trường kỳ kháng chiến chống quân Minh hay gần đây nhất đời nhà Nguyễn, trải  qua 143 năm trị vì có 13 đời vua đã mở rộng bờ cõi gần gấp đôi diện tích?

Ông Lương tiếp tục lập luận “Tiếp đó, trong hai cuộc kháng chiến trường kỳ gian khổ chống xâm lược để giành độc lập, tự do trọn vẹn, Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo duy nhất đồng cam cộng khổ với toàn dân, cùng “nếm mật nằm gai”, “vào sống ra chết” với nhân dân để giành được độc lập, tự do và cuộc sống yên bình cho nhân dân”.

Xin hỏi rằng nhân dân có thực sự độc lập, tự do; cuộc sống có thực sự bình yên từ khi đảng cộng sản lãnh đạo? Trong quãng thời gian 1954-1975 đảng có công hay có tội, lịch sử sẽ phán xét. Nhưng việc hàng trăm nghìn người bị hành quyết, bị giết hại vì khẩu hiệu “Trí phú điạ hào đào tận gốc trốc tận rễ”, hàng trăm nghìn người bỏ lại tất cả để chạy trốn Đảng, tạo nên một làn sóng tị nạn lớn nhất vào nửa cuối thế kỷ hai mươi của nhân loại, hàng nghìn người bỏ mạng ngoài biển khơi thì thưa ông Lương, ông có biết không?

Một kẻ giỏi cầm quân chưa chắc đã giỏi làm kinh tế. Con người đâu phải là thánh mà nhận cái gì mình cũng tài. Xin ông Lương hãy về tìm đọc lại thân thế lịch sử của ngài Thủ Tướng Churchill người Anh [4], được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sử Anhlịch sử thế giới, thế nhưng khi phát triển kinh tế, ông tự nguyện lui gót về viết sách và sau này ông giành được giải thưởng Nobel văn học cao quý, vì biết rằng “ông chỉ giỏi chỉ huy quân đội, đánh trận chứ không phải là một thủ tướng tốt để vực dậy nền kinh tế của nước Anh”.

Nó buồn cười hơn nữa khi ông tướng Lương tuyên bố “Trong thời kỳ đổi mới hiện nay, Đảng vẫn vững vàng chèo lái con thuyền cách mạng, cùng nhân dân vượt qua bao khó khăn để ổn định và phát triển đất nước vững chắc, từng bước bảo đảm tốt hơn, đầy đủ hơn nhu cầu vật chất, tinh thần ngày một cao của nhân dân”. 

Hiện trạng hôm nay, đất nước tan nát, rừng đầu nguồn bị xẻ thịt, khai thác bô xít gây ô nhiễm nghiêm trọng, tài nguyên như dầu khí cạn kiệt, cuộc sống dân tình nghèo khổ lầm than, giáo dục xuống cấp, tệ nạn xã hội, trộm cắp giết người cướp của tăng cao, … và ngay chính nội bộ ĐCSVN tham nhũng chưa từng có không còn che đậy nổi, không còn tự “phòng chống” nổi, … bao nhiêu đó vẫn còn chưa đủ đau khổ, lạc hậu, nghèo đói  hay sao thưa ngài thiếu tướng tiến sĩ hiệu trưởng Từ Ngọc Lương?

Có lẽ, ông Lương này đang ở trên mây, lương một vị tướng chắc cũng nhấp nhỉnh một nghìn đô la/tháng, với bao nhiêu bổng lộc từ học vị tiến sĩ và chức vụ hiệu trưởng mà có, nên ông tưởng rằng nhân dân chúng tôi đều có cuộc sống như ông, có phải thế không?

Đối với ý kiến của ông Đào Văn Luật, nguyên Ủy viên Ủy ban MTTQ Việt Nam phường 12 (quận 3, TP Hồ Chí Minh) 

Tất cả ý kiến dài dòng của ông chỉ muốn bảo vệ quan điểm “Đâu phải cứ nhiều đảng là có dân chủ”.

Thưa ông Luật, theo ông hiểu thì dân chủ là gì? Tôi xin phép được nhắc lại.

“Dân chủ là một hình thức tổ chức thiết chế chính trị của xã hội, trong đó thừa nhận nhân dân là nguồn gốc của quyền lực, thông qua một hệ thống bầu cử tự do”[5]. Khi gọi là bầu cử tự do thì ít nhất phải có từ hai đối tượng/đảng phái trở lên cho người dân được lựa chọn. Ông thích đảng cộng sản, ông cứ bầu cho họ, còn tôi, tôi không thích đảng cộng sản thì tôi chọn đảng khác, thậm chí tôi có quyền đứng ra thành lập một đảng phái nào đó ngoài tất cả những đảng đã tồn tại. Đằng này, ngay chính trong cái đảng của ông, bầu cử cũng chỉ là hình thức, vì lúc nào cũng “một mình một ngựa”; bao nhiêu đảng viên kỳ cựu cố đấu tranh để có “tranh cử” trong đảng, bao nhiêu năm qua mà có lay chuyển được đâu. 

Ví dụ như người Nhật vừa qua đã tổ chức thành lập đảng Xanh [6], đảng này chủ yếu hoật động nhằm kiểm soát các hoạt động liên quan tới môi trường, tới sức khoẻ người dân nhất là họ không lùi bước trong việc đấu tranh yêu cầu chính phủ ngừng hoạt động các nhà máy điện hạt nhân trên đất nước họ.

Đã độc đảng thì không thể nào có dân chủ hay nói một cách khác dân chủ thì phải đa đảng.

Câu trả lời trên cũng là phản hồi cho ông thạc sĩ Thạc sĩ Phạm Văn Thiết (TP Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh).

Đối với ý kiến của cô Đỗ Thị Kiều Phương, giảng viên Học viện Tài chính.

Cái vấn đề cô Phương đưa ra nhấn mạnh ở điểm “Không thể có tự do tuyệt đối”. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì đây là một phát biểu đúng. Thế nhưng tôi cảm thấy xem thường và một chút tiếc nuối cho một vị là giảng viên đại học lại có một kiểu suy diễn hồ đồ, thậm chí yếu kém về mặt pháp luật ở mức phổ quát như thế.

Cả một bài phát biểu của cô Phương không hề nhắc tới việc cô ta phản biện cho ai, về vấn đề gì. Có lẽ cô Phuơng này chưa hề đọc bài của ông Đằng, giờ cô được phóng viên báo QĐND nhét chữ vào mồm. Bây giờ hãy tạm xem như cô Phương đang phản biện cho ông Đằng.

Hãy xem cô ta lý luận đây: “Không ai có thể biện minh cho quyền tự do của mình khi dùng quyền ấy để ảnh hưởng tới quyền tự do của người khác. Nói cách khác, đòi hỏi quyền tự do tuyệt đối, nghĩa là sẽ có sự xâm phạm tới quyền tự do của người khác. Nếu ai cũng đòi quyền tự do ngôn luận theo kiểu thích nói gì thì nói, dẫn tới được “tự do” xúc phạm nhân phẩm người khác, “tự do” phao tin đồn nhảm, làm mất ổn định kinh tế, xã hội, thì hậu quả khôn lường.”

Lạ chưa? Con người chỉ thực sự có tính chất “người” khi họ sống trọong xã hội/cộng đồng, nếu không sống trong xã hội, họ hoàn toàn có bản năng như một con vật. Vì thế tất cả mọi người đều phải sống và làm việc theo luật pháp và chịu chịu sự kiểm soát của luật pháp. Ông Đằng và những ai ủng hộ ông chỉ đòi những cái quyền theo luật pháp của VN, của liên hiệp quốc mà Việt Nam là một thành viên, không có ai đòi cái “tự do tuyệt đối” như cô ta đề cập. Việc chúng ta có tự do nhưng phải đảm bảo không ảnh hưởng tới tự do của người khác, nó cũng giống như việc, chúng ta có quyền ăn nhưng chỉ là thức ăn thuộc sở hữu của chúng ta, còn ăn thức ăn của người khác phải được sự cho phép. Việc xâm phạm tới quyền hạn và lợi ích của người khác sẽ bị truy tố, xét xử tùy mức độ phạm tội.

Một người đi làm thầy thiên hạ mà lại lẫn lộn giữa quyền tự do cá nhân với việc “tự do xúc phạm nhân phẩm người khác” và gọi đó là tự do tuyệt đối, nó chỉ có ở hành xử ở loài vật, (cũng đồng nghĩa với những người không sống trong cộng đồng xã hội hoặc là những kẻ bất thường) có lẽ chỉ có luật rừng mới có kiểu tự do trên.

Đối với ý kiến của một người tự xưng là đảng viên trẻ Trần Ngọc Tiến, sinh viên Trường Đại học KHXH và NV TP Hồ Chí Minh.

Nếu thông tin trên là sự thật, cô/cậu sinh viên này chưa đáng tuổi con của ông Đằng và cũng có chừng 2-3 năm là đảng viên mà thôi. So về tuổi đời, tuổi đảng, sinh viên Trần Ngọc Tiến làm sao hiểu đảng cộng sản hơn một đảng viên kỳ cựu, liệt vào hàng “vị quốc công thần” khi chính ông Đằng là những người có công lót những viên gạch đầu tiên cho thể chế chính trị này! 

Dân tộc ta có câu, “kính lão đắc thọ” và còn có câu rất hay nữa, nó được dùng làm bằng chứng trong những vụ án thời phong kiến khi hướng điều tra bị bế tắc đó là “người sắp chết thường nói thật”.

Hãy bình tĩnh, tìm hiểu thật kỹ trên tinh thần công tâm, khách quan, hãy uốn lưỡi nhiều lần trước khi nhận xét ông Đằng là phát ngôn của ông “Phát ngôn mang tính kích động” Ngọc Tiến nhé. Đời của cô/cậu còn dài, còn nhiều cơ hội trải nghiệm.

Chỉ cần hiểu một điều đơn giản rằng, nếu đảng thật sự tốt đẹp thì đâu sợ bị cạnh tranh, cứ để cho dân lựa chọn xem sao, vì “đảng là đạo đức là văn minh”, “của dân do dân vì dân” cơ mà! Sao lại cứ phải cuống cà kê lên thế nhỉ? Hay là  quên câu ngạn ngữ răn dạy: “Có gan ăn cắp, có gan chịu đòn”

Nguồn: Ba Sàm
-->đọc tiếp...