Blogger Widgets
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mai Xuân Dũng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mai Xuân Dũng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

BIỂU TÌNH - VIẾT TRƯỚC CƠN GIÔNG

BIỂU TÌNH-VIẾT TRƯỚC CƠN GIÔNG
Mai Xuân Dũng
01/6/2013

Mấy ngày qua, một vài trang mạng xã hội như Facebook, vài blog ẩn danh đã lên tiếng kêu gọi người dân Việt Nam ở Hà Nội và TP/HCM xuống đường biểu tình chống Trung Quốc vào ngày Chủ Nhật này và được các trang mạng khác đăng lại.  

 

Mục đích của cuộc biểu tình được nêu ra là để “phản đối Trung Quốc gây hấn và xâm phạm chủ quyền Việt Nam trên biển Đông”. Kể từ mùa hè 2011, dư luận đã quen với những hoạt động như vậy. Đặc biệt, chủ đề “Biểu tình” trở nên rất nóng, thu hút nhiều sự chú ý của quốc tế khi những người biểu tình bị chính quyền, công an nhìn nhận như những cuộc “gây rối” và đã có những hành động bắt bớ, trấn áp mạnh mẽ. Những việc đó thực tế đã làm quan hệ của nhân dân và nhà cầm quyền vốn đã có mâu thuẫn sâu sắc nay càng trở nên tồi tệ hơn. 

 

Chắc chắn về phía nhà nước đã có nhiều cuộc họp bàn để đưa ra những giải pháp cho vấn đề này. Tuy nhiên, như đã thấy, có vẻ những quyết định trên thượng tầng tỏ ra thiếu sáng suốt hoặc bị chi phối bởi những “sức mạnh ý thức hệ” từ bên ngoài. Theo dư luận là để làm vừa lòng ông bạn khổng lồ Trung Hoa để đổi lại sự “che chở”cho chế độ hoặc hứa hẹn hậu thuẫn những vị trí then chốt trong bộ máy lãnh đạo đảng cộng sản. 

 

Sự chỉ đạo từ cấp trên theo đường hướng đó dẫn đến biện pháp khống chế các cuộc biểu tình ôn hòa của chính quyền tại hai thành phố là khá thô bạo. 

 

Thực tế cho thấy các cuộc biểu tình nói trên được lực lượng công an “quan tâm đặc biệt”. Chính quyền hai thành phố Hà nội và Sài Gòn tích cực ngăn chặn từ khi diễn tiến biểu tình chuẩn bị xảy ra và bao vây giải tán khi những người biểu tình tập trung xuống đường tuần hành. Việc “dọn dẹp” này thường được nhà nước giải thích là để “ngăn chặn các vụ gây rối trật tự công cộng”. Những người tích cực tham gia bị công an bắt tại chỗ đưa đi giam giữ tại trại Lộc Hà,nơi từng được biết đến là trại cải tạo dành cho những người dính đến các tệ nạn xã hội-một hàm ý nhục mạ họ. 

 

Để giải thích cho những hành động bất khoan dung và trái hiến pháp của cơ quan công quyền, truyền thông nhà nước đưa ra một số lý do biện hộ thiếu thuyết phục theo kiểu cách nói trên. Điều đó làm tình hình chính trị phức tạp thêm, mâu thuẫn giữa chính quyền và phía người biểu tình lớn hơn, sự bất bình trong dư luận dân chúng lan rộng nhiều thêm. 

 

Một que diêm có thể thổi bùng lên thành các đám cháy lớn. Sự cảnh giác đối phó của nhà nước là dễ hiểu. Phía lãnh đạo đảng cộng sản nhận thức rõ về các nguy cơ bất ổn xã hội có thể dẫn đến sự chuyển biến xã hội, thúc đẩy, làm tan rã thể chế một cách khó lường như tại các nước đông Âu, Bắc Phi, Ả rập trong thập niên qua. Nhưng chính cách thức ứng xử thô bạo với các cuộc biểu tình tuần hành của phía nhà cầm quyền luôn là nguyên nhân chính tạo ra cú hích quyết định đối với sự bùng phát bất ổn, bạo loạn. 

 

Việc kiểm soát các cuộc biểu tình ở bất cứ quốc gia nào để duy trì,vãn hồi trật tự là điều cần thiết. Ở Mỹ, Anh, Thụy điển…là những nước có truyền thống tự do dân chủ, tôn trọng quyền tự do cá nhân nhưng cảnh sát vẫn có thể ra tay “dọn dẹp” bằng vòi rồng, thậm chí hơi cay. Chuyện bắt giữ còng tay các công dân quá khích vẫn xảy ra. Dĩ nhiên,những việc đó là cần thiết khi các phần tử cực đoan lợi dụng việc biểu tình để đập phá các cửa hàng,đốt cháy ô tô, gây náo loạn trật tự xã hội. Ở các nước đó, hành động của cảnh sát trong những vụ việc như vậy thường được dư luận dân chúng và công luận nhìn nhận là cần thiết. Nhưng rõ ràng, không thể so sánh bản chất và diễn tiến của các cuộc biểu tình chống Trung quốc bành trướng ở các thành phố tại Việt nam với các cuộc biểu tình phản đối chính phủ trong chính sách an sinh xã hội hoặc chính sách đối ngoại…của những chính phủ như bên Anh quốc, Mỹ... Mặt khác, những người tham gia các cuộc biểu tình ở Hà nội,Sài gòn biểu thị sự phản kháng trước các hành động xâm lược, gây hấn hiển nhiên của nhà cầm quyền Bắc kinh là những trí thức có tên tuổi mà sự cống hiến của họ cho đất nước,cho chính thể chế này là điều không thể phủ nhận. Họ là những công dân thực sự tử tế,lương thiện. Chính phủ cũng thừa biết chẳng có “thế lực thù địch” nào lôi kéo họ xuống đường chống nhà nước. 

 

Chính phủ cũng biết rõ họ chẳng hề “gây rối trật tự công cộng”. Họ cũng chẳng hề có ý định “lật đổ chính quyền” như sự giải thích, tuyên truyền của các cơ quan truyền thông mà sự tồn tại là bởi ngân sách chính phủ. Dù rằng mong muốn thay đổi một thể chế xã hội bất công, đầy rẫy những “con sâu” đục khoét đất nước, làm băng hoại các giá trị đạo đức như hiện nay là có thật. Nhưng điều đó không thể kết tội họ, không thể chụp lên đầu những người biểu tình cái mũ “phản động” được. Chủ trương đàn áp cùng lối hành xử thô bạo, kém văn hóa của những người thực thi pháp luật và truyền thông “bú sữa” quen vu vạ chỉ làm cho những người biểu tình ôn hòa và dư luận xã hội nghiêng về quan điểm cho rằng một bộ phận chủ chốt trong đảng cộng sản đã thi hành một chính sách “phản động” thờ phụng ngoại bang đi ngược lại tiến trình dân chủ đất nước. 

 

Sự mâu thuẫn giữa nhân dân và nhà cầm quyền là rõ ràng. Sự chán ghét, bất mãn trước thực trạn tham nhũng lan tràn ở các cấp cao trong đảng cộng sản là hiển nhiên. Sự mất niềm tin trước cung cách điều hành chính sách vĩ mô của nhân dân là điều có thật. Các nhà lãnh đạo đảng cũng đã thấy rõ và tỏ ra lúng túng trong sự đối phó với vấn đề biểu tình. Mâu thuẫn nội bộ trong cách giải quyết vấn đề biểu tình cũng đã phát sinh và còn phát triển. Những biểu hiện cứng rắn khi đối phó với các cuộc biểu tình ôn hòa nói lên thái độ của chính quyền với “vấn đề Trung quốc” là nhịn nhục đến cùng, đối với người biểu tình là cứng rắn đến cùng để đảm bảo “an toàn chế độ”. Có lẽ đó là lối tư duy vị đảng bất vị dân tộc của những người lãnh đạo tầm vĩ mô nhưng quá bảo thủ, vị kỷ. 

 

Sự bảo thủ, vị kỷ của đảng lại một lần nữa bộc lộ khi mới đây tại Quốc hội, những tranh luận về việc có hay không, nên “sớm đưa vào nghị trình luật biểu tình”. Ủy ban thường vụ Quốc hội tỏ ra quyết tâm trì hoãn bằng được việc đòi hỏi phải sớm đưa ra dự thảo luật biểu tình. 

 

Trả lời phóng viên Tuần Việt nam Net: “Vừa qua khi thảo luận tổ về dự thảo Hiến pháp sửa đổi, có một số đại biểu cho rằng nếu vẫn chưa soạn các dự án luật như Luật Biểu tình, Luật trưng cầu dân ý thì Hiến pháp dù có thông qua vẫn chỉ là một bản Hiến pháp treo?” ĐBQH TP Hồ Chí Minh, luật sư Trương Trọng Nghĩa, người vừa "đăng ký" nhận soạn Luật Biểu tình cho Quốc hội chia sẻ: 

“Theo tinh thần Hiến pháp hiện hành thì Quốc hội còn đang nợ nhân dân những luật rất cấp thiết như Luật biểu tình, Luật trưng cầu dân ý mà món nợ về Luật biểu tình là món nợ ít nhất là từ năm 1959 cho đến nay. 

 

Vào tháng 9/1945 Hồ Chí Minh đã ký sắc lệnh số 31 ngày 13/9 yêu cầu giữ quyền biểu tình của người dân, hồi đó gọi là quyền tự do hội họp. Chỉ yêu cầu báo trước 24 tiếng đồng hồ. 

 

Bây giờ cơ quan chức năng phải trả lời là sắc lệnh này của Hồ Chí Minh có bị hủy bỏ chưa. Điều đáng nói là trong bối cảnh chính quyền còn non trẻ, thù trong giặc ngoài, dân trí còn thấp mà Hồ Chủ tịch không hủy bỏ quyền đó. Vậy không có lý do gì mà thời điểm ngày nay lại không tiếp tục thể chế hóa quyền đó của người dân.Hơn nữa, chính Thủ tướng cũng đã đề nghị ban hành luật này từ kỳ họp trước.” 

 

Ấn tượng nhất có lẽ là đề xuất đưa Luật Biểu tình vào chương trình năm sau của đại biểu quốc hội thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung. Ông Chung hiện là Giám đốc công an Hà Nội. Và Hà Nội là một trong hai thành phố từng có nhiều cuộc biểu tình tự phát chống bành trướng Trung quốc. Tại sao phải trì hoãn đưa ra thảo luận và xây dựng luật biểu tình? 

 

Cũng có dư luận đây đó từ cấp lãnh đạo đảng là “biểu tình chống Trung quốc chỉ là cái cớ mà thực chất là chống chế độ” hoặc “biểu tình là theo lệnh của các thế lực thù địch từ bên ngoài” 

 

Chuyện biểu tình là hoạt động xã hội bình thường ở tất cả các quốc gia trên thế giới từ rất lâu và là một trong những quyền hợp pháp của công dân. Ở Việt nam, quyền biểu tình được ghi trong Hiến pháp tại điều 69. Hiến pháp năm 1946 chỉ qui định công dân Việt Nam có quyền tự do tổ chức và hội họp. Nhưng từ Hiến pháp 1959, 1980 và 1992 đều qui định công dân Việt Nam có quyền biểu tình. 

 

Tất nhiên bất cứ các cuộc tập hợp có nhiều người tham gia đều chứa đựng những yếu tố có thể dẫn tới bạo lực. Bạo lực có thể nổ ra khi căng thẳng lên cao hoặc do cảnh sát hay quân đội đàn áp. Nhưng một thể chế tốt sẽ chỉ tốt hơn lên sau các cuộc biểu tình. Và một thể chế tồi nếu biết nhìn nhận về biểu tình bằng con mắt khoa học và ít vong bản sẽ trở nên lành mạnh hơn. 

 

Biểu tình thực chất là biểu hiện của một cơ thể xã hội lành mạnh. Biểu tình giúp chính phủ nhìn ra những khyếm khuyết tất yếu trong quá trình điều hành vĩ mô. Giải quyết vấn đề biểu tình như thế nào luôn là thứ “nhiệt kế” đo sự hiểu biết xã hội, trình độ quản lý nhà nước và khẳng định bản chất tiến bộ hoặc phản động của những người cầm quyền.

 

MXD
-->đọc tiếp...

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Mai Xuân Dũng: HOA NAM TRUNG ƯƠNG TÌNH BÁO CỤC Ở SỞ 4T ?

HOA NAM TRUNG ƯƠNG TÌNH BÁO CỤC Ở SỞ 4T ?

16/8/2012 

Tin  (tức) về việc Blogger Nguyễn Xuân Diện bị sở Thông tin và Truyền thông Hà nội do chánh thanh tra Nguyễn Văn Minh ký quyết định xử phạt vi phạm hành chính loang ra rất nhanh trong dư luận xã hội, nhất là ở Thủ đô.



Dư luận ghê gớm nhất và đang được giới thạo tin bàn tán sôi nổi trong các quán cà phê là: vị trí chủ chốt của sở 4T là người của Hoa nam trung ương tình báo cục.(?)

Quan điểm này sở dĩ được người nghe chấp nhận vì một lý do hiển nhiên ai cũng thấy: Blog Nguyễn Xuân Diện là blog chống Tầu. Đó là đặc điểm lớn nhất, gai góc nhất đối với những kẻ thân Tầu hoặc đã bán mình cho đồng Nguyên.

Blog Nguyễn Xuân Diện nổi lên từ năm 2011 với những bài tường thuật trực tiếp các cuộc biểu tình chống Trung quốc. Tin bài trên Blog này đăng tải các bài viết công khai của các nhân sỹ trí thức phân tích tình hình chính trị đất nước trước nguy cơ Hán thuộc. Chính vì nói lên được tâm tình yêu nước, tinh thần dân tộc của nhân dân nên Nguyễn Xuân Diện blog đã được rất đông những người quan tâm vận mệnh đất nước yêu mến, quan tâm theo dõi, truy cập.
 

Mặt khác, ngoài những tin bài về biểu tình chống Tàu, Blog Nguyễn Xuân Diện còn đăng các bài viết vạch rõ sự nguy hiểm của các nhóm lợi ích câu kết nhau lũng đoạn đất nước, bán rẻ tài nguyên làm giàu trên lưng cả một dân tộc.

Những cái đầu nóng Bắc kinh và tay sai rất tức tối vì bị vạch mặt hành động leo thang xâm lấn bờ cõi Việt nam nên hằn học tìm cách triệt hạ Nguyễn Xuân Diện Blog là điều dễ hiểu.

Sau vụ các “thương binh nặng” xông vào cơ quan Viện nghiên cứu Hán nôm tấn công “bịt mồm” Blog Nguyễn Xuân Diện bị thất bại thảm hại, nhóm những kẻ theo chỉ đạo của Trung quốc tiếp tục dùng đến các chiêu trò hạ uy tín để vô hiệu hóa blog Nguyễn Xuân Diện. Nhưng rõ ràng ở thời đại Internet, việc khóa cánh cửa này cũng là mở ra các cánh cửa khác. Sau khi blog Nguyễn Xuân Diện bị đánh, một loạt các Blog khác lần lượt xuất hiện: Quan làm báo, Lê Hiền Đức, Xuân Việt nam..v.v…Điều đó cho thấy rõ việc bịt mồm hiện nay là bất khả thi và chỉ tổ kích thích các Blog khác ra đời nhiều hơn và mạnh mẽ hơn. 

Hãy xem màn đấu tố, bịt mồm của sở 4T diễn tiến ra sao để có thể xác minh dư luận về đám tay sai của Hoa nam trung ương tình báo cục trong sở 4T đang ra đòn với Nguyễn Xuân Diện Blog là đúng hay sai.

Nguồn: Mai Xuân Dũng blog.


-->đọc tiếp...

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Mai Xuân Dũng: BÀ HÀNG XÔI

Bà hàng xôi
Mai Xuân Dũng

Bán xôi cần giấy gói mà giấy gói thường là bằng báo. Nếu ai đó nghĩ các bà hàng xôi chỉ biết mỗi chuyện xôi là rất nhầm. Ở chỗ này, ta sẽ chẳng hỏi được điều gì khi hàng đang đông khách, nhưng nếu nhân lúc hàng họ ế ẩm mà lân la sẽ có khối chuyện hay.

Lần này thì hàng xôi ế thật. Công nhân đóng gạch về quê vì nhà máy chậm lương, các cô phụ hồ, thợ xây đi nơi khác vì công trường đói việc.

- Vậy là hôm nay nhà ta sẽ ăn xôi trừ bữa trưa.

- Gì phải thế, nhà cháu có người làm hàng, xôi ế đem về bóp lẫn nếp nấu lại vẫn bán được mà?

- Không được đâu, chú biết rồi tôi nói thật, mẻ này đã đấu 2 lần rồi không thêm được nữa đâu để nó mau chua lắm, bán thế mất khách.

Và rồi câu chuyện quay ra từ giấy báo gói xôi. Ế khách còn gì để làm là đuổi ruồi và đọc báo từ giấy gói xôi. Đó là chuyện Bùi Hằng, người phụ nữ biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn những tháng 6 tháng7 rực lửa của tình yêu và cả sự hèn hạ trong mùa hè năm 2011.

“Tôi chả biết cô ta là ai để đến nỗi phải bị chính quyền bắt đi giáo dục ở trại Thanh Hà. Chỉ thấy mấy tờ báo viết là cô ta mấy lần bị bắt vì đi biểu tình ở Bờ Hồ. Năm ngoái các bác trí thức đi biểu tình chả bị đưa sang Trại phục hồi nhân phẩm bên Đông Anh cũng là được nhà nước cho đi giáo dục phải không?. Nhưng hỏi thật anh nếu đáng bị đưa đi giáo dục thì các ông như Nguyễn Trường Tô chủ tịch tỉnh Hà Giang hiếp gái đang tuổi đến trường cần đi học hay các ông Huệ Chi, Quang A…là những người cũng đi biểu tình như cô Hằng kia cần đi giáo dục để phục hồi nhân phẩm? Mấy hôm nay lại thấy có tờ báo nói xấu cô Hằng. Tại sao báo nhà nước đàng hoàng mà lại phải đem cái chuyện đời tư của một người đàn bà ra mà nói, thù hằn tiểu nhân như thế thì khác gì mấy bà hàng cá hàng tôm thất học”.

Xem lại bài báo hàng xôi thấy hẳn một “nhóm phóng viên” nội chính viết về cô Hằng. Xem này: “Hằng bị TAND tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu xử phạt 9 tháng tù treo, 12 tháng thử thách do vi phạm chế độ hôn nhân. Ngày 29-11-1996, Bùi Thị Minh Hằng bị công an tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu khởi tố vụ án hình sự về tội danh cưỡng đoạt tài sản; ngày 19-3-1997, cơ quan tố tụng đã xử phạt hành chính đối với Hằng về hành vi nêu trên…Nhân thân xấu cộng với bản tính thích tạo scandal để “nổi tiếng”.

Nếu quá khứ đời tư ai đó đã từng lầm lỗi vì lý do này lý do khác (có thể còn do vu khống) nhưng hành động thực tế của họ mang tính chính nghĩa và có lòng yêu nước thì cho dù họ có là “cô gái sông Hương” đi nữa rồi sẽ:

                         Ngày mai cô sẽ từ trong ra ngoài
                         Thơm hơn hương nhụy hoa nhài
                         Đẹp như nước suối ban mai giữa rừng
                         Ngày mai gió mới ngàn phương
                         Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân...
(Tố Hữu)

Những cái gọi là: “nhân thân xấu cộng với bản tính thích tạo scandal để “nổi tiếng” cùng những tình tiết nêu trên chỉ là chiêu “dìm hàng” chốn đầu đường, không phải cơ sở pháp lý để Hằng bị đưa đi giam giữ tại Trại Thanh Hà mà nguyên nhân chính là từ quyết định số 5225/QĐ-UBND về việc áp dụng biện pháp đưa vào cơ sở giáo dục thời hạn 24 tháng mà tội danh được người ta cố đánh tráo khái niệm “gây rối trật tự công cộng” với việc cô đã THAM GIA BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC GÂY HẤN VỚI VIỆT NAM.

Khi người ta sợ và ghét biểu tình thì người ta gọi là “gây rối trật tự công cộng”. Khi người ta sợ và ghét người hay viết và nói chuyện với đài báo nước ngoài thì người ta gán cho tội đã để trong phòng ngủ “Hai bao cao su đã qua sử dụng”.

Thật là “lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, L…không vành L… méo mó tứ tung”.

Bà hàng xôi phải cười “đi biểu tình chống Trung Quốc mà bị bắt đi cải tạo thì đứa mừng nhất là bọ Tàu và mấy kẻ bám quần Trung Quốc ăn tiền”.

Ai là tác giả của “Trò lố bịch của những kẻ cơ hội” chính là đây và sự thật đã rõ như ban ngày. Lịch sử sẽ phán xét và đưa họ ra ánh sáng kể cả khi họ có ẩn mình vào trong cái vỏ bọc “Nhóm phóng viên” giấu mặt.

Lại nhớ ngày thơ bé đọc cuốn tiểu thuyết Những kẻ khốn khổ của văn hào Pháp Vich to Huy Gô nói về Giăng Van Giăng, người tù mang số 24601 bị lĩnh án vì ăn cắp thức ăn cho gia đình của mình đang lâm vào cảnh chết đói. Giăng tuy mãn án nhưng phải mang theo giấy thông hành vàng, dấu hiệu của kẻ từng phạm tội. Vì vậy Giăng bị chủ quán trọ từ chối và buộc phải ngủ đầu đường xó chợ.

Giám mục Myriel đã cho Giăng Van Giăng một chỗ nương náu. Nhưng Giăng lại tiếp tục ăn cắp đồ bạc của Ngài. Giăng bị bắt lại sau đó nhưng lại được Giám mục cứu thoát khi nói với cảnh sát rằng đó là đồ ông tặng Giăng Van Giăng. Khi chia tay, Giám mục nói với Giăng rằng: Hãy trở thành một người lương thiện.

Sáu năm sau, Giăng trở thành một chủ xưởng giàu có và được bầu làm thị trưởng thành phố nơi ông sinh sống với cái tên Ngài Madeleine để tránh sự phát hiện của thanh tra Giave (Javert). Tuy nhiên số phận buộc Giăng phải tự lộ danh tính của mình khi một người đàn ông khác bị bắt nhầm là Giăng Van Giăng và sẽ đối mặt với một án tù nặng nề.

Một kẻ cựu tù như Giăng Van Giăng, một lưu manh nhí như Ga vơ rốt vẫn được vinh danh và sống mãi trong tim mọi người yêu công lý, sự thật và tự do cho dù họ bị có bị những tên Giave truy lùng khắp nơi.

Các bạn trong nhóm phóng viên nội chính thân mến, là những người cầm bút chắc các bạn biết câu: “Don't compare your life to others'. You have no idea what their journey is all about”. Tạm dịch: Đừng so sánh cuộc đời của bạn với cuộc đời của những người khác. Bạn không biết cuộc hành trình của họ như thế nào đâu. Hãy công tâm mà viết chứ đừng cố bẻ ngòi bút như vậy vì mấy đồng bạc, đừng để lương tâm đánh thức chúng ta hàng đêm.

Và, nếu có thể nói gì trong trường hợp Bùi Hằng tôi có thể nói: Nếu biểu tình chống Trung Quốc gây hấn và những người ủng hộ điều đó là “cơ hội” thì xin được hô to: VÌ TỔ QUỐC VIỆT NAM VÌ HOÀNG SA TRƯỜNG SA, CƠ HỘI MUÔN NĂM.

M.X.D
-->đọc tiếp...

Mai Xuân Dũng: CHUYỆN VỚI NHÀ VĂN

Chuyện với nhà văn
Mai Xuân Dũng

Có lần đối ẩm với một nhà văn trong quán nhậu ven sông Sài gòn. Trong câu chuyện giữa hai chai Bầu Đá là những từ “đù má” hoặc “mẹ kiếp” làm kẻ viết hậu sinh trở nên gần gũi với ông-một lão văn đã từng “vang bóng một thời” trên văn đàn.

Ông không muốn người ta gọi ông là Nhà văn hoặc những mĩ từ như Cây bút lớn, Tiếng nói của lương tâm v.v…mà chỉ tự nhận là “Người chơi chữ”.

- Nhưng các cụ ta ngày xưa đã gọi “chơi” là một nghề. Nghề chơi cũng lắm công phu.

- Đã hẳn. Chơi cũng ba bảy đường chơi, mình chỉ coi nghề văn của mình là chơi thôi, chơi chữ ý mà.

- Nhưng nếu chỉ là “chơi” thì có vẻ không nghiêm túc lắm?

- Nhầm, chơi mới là nghiêm túc, tất nhiên là chơi đẹp. Nghề gắn với Tiền. Mà tiền là bà chúa bạc tình. Mình chơi chứ không phải là “Làm văn” hoặc “Nghề văn”. Nếu “làm nghề” ta phải theo ý chủ hoặc ý kẻ mua văn. Mà viết cho kẻ mua văn khác nào làm điếm chữ. Còn “chơi” thì thích gì viết nấy, có sao nói vậy. Bởi thế ta sẽ không cần uốn éo cái lưỡi. Vì lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, L…không vành L… méo mó tứ tung. Hì…ngày xưa châu Âu có câu thành ngữ Cái lưỡi của Aesop cậu nghe chưa? Lần ấy vua cho Aesop làm bếp đãi khách đến dự tiệc và yêu cầu phục vụ họ món ngon nhất. Món ngon nhất trong bữa tiệc là lưỡi hầm. Thực khách khen không tiếc lời. Tới món thứ hai, thứ ba cũng chẳng có gì khác ngoài món lưỡi. Việc này xem ra có vẻ chọc tức. Vua nổi nóng hỏi Aesop tại sao không làm các món khác nữa mà toàn lưỡi.

- Tâu bệ hạ, có gì tuyệt vời hơn cái lưỡi đâu? Nó phát ra sự hiểu biết và khôn ngoan. Nhờ nó mà diễn thuyết, nhờ nó mà tán tụng, nhờ nó mà giao thương, ký hợp đồng, lập khế ước hôn nhân, và nhiều người nổi danh cũng nhờ nó. Nhờ cái lưỡi, chúng ta nói với Thiên Chúa. Nó chẳng là gì, nhưng chẳng có gì bằng cái lưỡi.

Thực khách vỗ tay khen ngợi lời lẽ khôn ngoan của Aesop.

Để chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, vua muốn chơi khó để thử tài Aesop nên truyền rằng: Hãy mua thực phẩm nào tệ nhất.

Hôm sau, khách khứa và vua đều ngạc nhiên vì thấy món dọn lên lại là lưỡi. Nhưng quả thực nếm vẫn rất ngon. Vua gọi Aesop lại hỏi:

- Ta đã chẳng bảo ngươi mua thứ thịt tệ nhất sao? Vậy vì cớ gì ngươi lại đi mua lưỡi nữa?

- Tâu bệ hạ, cầu tài, cầu lợi cho đến phản bội, bán Chúa, giết người, bán nước cầu vinh, lừa tình lừa tiền, …đều có cái lưỡi can dự vào vậy còn có cái gì xấu hơn cái lưỡi, tệ hơn cái lưỡi?

M.X.D
-->đọc tiếp...

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

QĐ CỦA UBND HUYỆN THANH TRÌ XỬ PHẠT NHÀ HÀNG QUỐC BẢO 25 TRIỆU VNĐ


Thưa chư vị, như chúng tôi đã đưa tin, Nhà hàng Quốc Bảo, nơi chúng tôi tổ chức bữa tiệc mừng ngày Quốc tế Phụ nữ vào chiều 7.3.2012 vừa bị Chủ tịch UBND huyện Thanh Trì, Tp Hà Nội ra quyết định phạt 25.200.000 đ (hai mươi lăm triệu, hai trăm ngàn đồng). Được biết, Nhà hàng Quốc Bảo đã có buổi làm việc với luật sư vào chiều qua để xem xét việc khởi kiện QĐ này ra tòa hành chính.

Chủ nhà hàng là Nguyễn Kim Môn, cùng Blogger Nguyễn Tường Thụy và Nguyễn Xuân Diện đều bị công an bắt giữ từ 14h30 đến 22h00 ngày 7.3.2012, nhằm ngăn chặn chúng tôi tham gia bữa tiệc chiều cùng ngày tại nhà hàng Quốc Bảo.

Từ sau khi Nhà hàng Quốc Bảo nhận lời đặt tiệc của những người yêu nước mà liên tục bị làm phiền. 

Ông Nguyễn Kim Môn cho biết, khi cán bộ quản lý thị trường giao quyết định của Chủ tịch UBND huyện Thanh Trì, có 1 nhân viên an ninh đi kèm sát sao - một việc bất thường trong phạm vi công việc này. Dưới đây là QĐ xử phạt:



Góp mớ tiền lẻ đỡ anh Kim Môn chủ nhà hàng Quốc Bảo
Mai Xuân Dũng

Bên Tàu có chuyện xưa về “Mười cân thịt” thế này: Dưới thời Khang Hy, có một cặp vợ chồng sống ở chân núi Xielu. Một hôm ông Giời bỗng nổi cơn dông bão sấm chớp, Thiên lôi quăng lưỡi tầm sét đánh chết anh chồng. Dân làng nghĩ anh ta là người tốt, hàng ngày nói năng như đài, Vậy mà tai bay vạ gió thảm thương, không thể hiểu ra sao. 

Nhưng từ đó chị vợ anh suốt ngày lẩm bẩm như ma làm: “Ông Trời quả báo rồi, chỉ vì 10 cân thịt”. Thì ra căn nguyên việc Giời đánh đã rõ khi chị vợ đáng thương kể lại sự tình.

“Mùa đông năm ngoái, chồng tôi chèo thuyền đi nộp thuế đất. Khi neo thuyền, anh chợt nhận thấy có một tảng thịt đang trong một chiếc thuyền không người ở gần đó. Mắt trước mắt sau, anh chồng lấy ngay tảng thịt, mang về. Móc lên được đúng 10 cân. Ít lâu sau hai vợ chồng phát hiện ra đó là số thịt của một nhà giầu làng trên có việc sai cô người ở đi chợ mua về nhưng xao nhãng bỏ quên. Khi trở lại, cô tìm không thấy tảng thịt đâu nữa. Bà chủ tức giận nghi cô hầu gian tham đem thịt bán đi nên đánh cô, vô tình trúng chỗ phạm, làm cô chết tại chỗ. 

Ông chủ nhà rất lo sợ khi biết những gì vợ mình đã làm. Bản thân bà chủ trở nên quẫn trí đến nỗi treo cổ tự tử. Và bây giờ chồng tôi bị sét đánh chết”. 

Khi muốn mưu mô cưỡng chiếm thứ không phải là của mình, có thể kẻ thủ lợi có ấn tượng là đã thắng lợi vẻ vang, nhưng trong thực tế nó báo trước điều chẳng lành cho kẻ tham lam và chỉ mang lại hậu quả khôn lường cho chính những kẻ mưu việc bất nhân.

Nhân chuyện xưa nói chuyện nay. Nghe đâu UBND huyện Thanh Trì Hà Nội mới ra quyết định “phạt vi phạm hành chính” nhà hàng Quốc Bảo ở thị trấn Văn Điển vì tội: không có giấy Chứng nhận an toàn thực phẩm, không có giấy phép bán rượu, làm mất vệ sinh môi trường. Thử hỏi: Tại sao từ trước đến nay UB huyện Thanh trì chẳng cho cán bộ xuống cơ sở yêu cầu nhà hàng làm các thủ tục cần thiết mà tự nhiên sau vụ 7/3 huyện mới dở ngón đòn này?  

Ai cũng biết thừa đây lại là trò trả thù nhà hàng Quốc Bảo đã dám cho mấy vị biểu tình chống Trung Quốc bành trướng thuê địa điểm tổ chức mừng ngày Quốc tế Phụ nữ 7/3/2012 vừa qua.

Thôi không sao anh Môn ạ. Ngợm tính không bằng Giời tính, những người đã dự tiệc liên hoan hôm đó chẳng để anh thiệt vì đã bị “ cướp không 10 cân thịt” đâu, họ sẽ phụ giúp gia đình anh trong lúc kinh tế khó khăn này. Hôm tới đây, đôi trăm người cộng với bà con hảo tâm khác nữa sẽ đến nhà hàng, mỗi người một mớ tiền lẻ phần nhiều là tiền xu, hai trăm, năm trăm đồng gọi là của ít lòng nhiều mong anh nhận cho tấm lòng.

Nhưng cũng nói ra để anh thông cảm, mỗi người sẽ xin anh một cái biên nhận viết tay để nhỡ có cán bộ nào “quan tâm” hỏi tới sẽ trình ra làm bằng là chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi chứ có ăn cướp tiền của ai được đâu mà lắm.

M.X.D
Một số hình ảnh Nhà hàng Quốc Bảo:
















-->đọc tiếp...

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Mai Xuân Dũng: KHỦNG BỐ Ở PHỦ LÝ, HÀ NAM

KHỦNG BỐ Ở PHỦ LÝ TỈNH HÀ NAM

Mai Xuân Dũng 


Một người phụ nữ quê một nách con nhỏ hai tuổi là nạn nhân của lừa đảo lao động nước ngoài đang sống nhờ ở đậu nhà chị gái ở đường Nguyễn Thị Phúc thành phố Phủ Lý tỉnh Hà nam đáng ra cần phải nhận được sự che chở của chính quyền địa phương hoặc các tổ chức Công đoàn, Phụ nữ, tổ dân phố nhưng thực tế tận mắt nhìn thấy là hoàn toàn ngược lại, Chị Trần Thị Nga và cháu Phú đang chịu đựng sự khủng bố, đàn áp của cả một xã hội Hà nam thu nhỏ nơi chị ở.

Nửa đêm nghe chị gọi điện kêu cứu:

- Các anh ơi chúng nó định giết mẹ con em tối nay, cứu em với…

- Bình tĩnh nào, cô bảo “chúng nó” là những ai?

- Em không biết, chỉ thấy nhiều kẻ lảng vảng quanh nhà em và bên kia đường chầu trực nhìn sang nhà em và có “truyền đơn” dọa giết em bằng “luật rừng” anh ơi.

- Ở nhà cô có hiện tượng lạ gì không?

- Lối thoát hiểm sau nhà em bị công an cho người rào bằng dây thép gai rồi, đêm nay chúng vào nhà em là em hết đường chạy.

- Cô báo chính quyền chưa?

- Dạ em đã trình báo viết đơn nhiều lần rồi mà công an có giải quyết gì đâu, mà em thấy trong đám lạ mặt có cả công an mật nữa.

- Cô nói chắc không, cụ thể là ai?

- Dạ em thấy có ông Công là công an Bảo vệ chính trị, người đã bắt em giải về Hà nam hồi năm ngoái mẹ con em đi biểu tình chống Trung quốc nên em nhận ra ngay. 

Vậy là tình hình phức tạp quá rồi khi có bóng dáng chính quyền công an đứng sau những vụ như thế này, quả thật mối đe dọa là hiện hữu. Nhưng giữa đêm mà xuống Phủ lý là rất nguy hiểm trong một xã hội như thế này. Thôi đành dặn cô Nga khóa kỹ cửa, chặn lối đi co chắc, cần bật đèn suốt đêm và canh thức với điện thoại. 

Đó là một đêm mất ngủ của tôi nhưng chắc chắn không thể so với nỗi kinh hoàng của mẹ con cô Nga phải chịu đựng đêm hôm đó.

Sáng sớm mấy anh chị em chúng tôi lên đường đi Phủ Lý. 

Thành phố Phủ lý buổi sớm có bộ mặt hơi âm u của kiến trúc nhưng khá lòe loẹt bởi cách trang trí nổi bật bằng “đèn lồng đỏ treo cao” trên cổng chào, dọc các con phố thể hiện sự hào phóng của chính quyền địa phương muốn cho đường phố ở Hà nam nếu chưa bằng với các phố Tầu ở Bằng Tường, Trùng Khánh thì chí ít cũng phải nhang nhác cái hình mẫu ấy.


Xe chúng tôi đến trước nhà cô Nga thì  mọi người cảm nhận ngay cái không khí khủng bố công khai đang bao trùm tất cả. Trước một căn nhà đang xây dở bên kia đường lấp ló mấy cái đầu đàn ông thò ra thụt vào ngó sang chúng tôi. Chếch lên phía trên vài ngôi nhà, một “đồng chí” mặc cảnh phục cảnh sát giao thông liên tục áp điện thoại vào tai và mắt cũng đảo liên tục về phía chúng tôi.


Khi thấy có người chụp ảnh lập tức hai tên côn đồ hung hăng chạy sang:

- Đ. mẹ chúng mày thích chụp ảnh à? Đập mẹ máy ảnh đi bây giờ, bên kia công an ngồi đầy cả đấy có giỏi sang mà chụp. 

Mọi người ngắm nghía tên này như ngắm một sinh vật là ngoài trái đất và chỉ thấy buồn. Không ai thèm đối đáp và chúng tôi biết, chúng cũng sang gây sự để được “các nhà chỉ đạo” “cộng điểm” thôi chứ họ cũng không thực lòng muốn đập máy ảnh của chúng tôi làm gì, chúng tôi đâu có làm gì họ? chỉ có ai đó chỉ đạo họ đang rất lo lắng khi những tấm hình này bị đưa ra công luận. Họ là những kẻ nào mà lại sợ chụp ảnh, sợ sự thật đến như vậy? 

Bên kia đường, “đồng chí” mặc cảnh phục vẫn tiếp tục kiên trì áp điện thoại vào tai “chỉ đạo” trên sóng và quan sát chúng tôi. 

Vào nhà cô Nga chúng tôi thấy lối thoát hiểm sau nhà đã bị rào kín bằng kẽm gai và "truyền đơn" đe dọa còn lại trong nhà của hai mẹ con




Đây là vài hình ảnh những người đại diện chính quyền: Công an phường Hai Bà Trưng thành phố Phủ lý tỉnh Hà nam.


Trụ sở cơ quan công an, khẩu hiệu mới tuyệt làm sao


Công an đang quay phim chụp ảnh trộm những người cùng cô Nga đến nộp đơn khiếu nại tố cáo.

             
Gương mặt những người "công an nhân dân" đang đối diện với nạn nhân của khủng bố trắng

Họ "bảo vệ" dân hay đang coi dân như "thế lực thù địch"?

Người chắp tay sau đít để tiếp dân với thái độ rất vô lễ mang biển hiệu có tên là Hậu, phó trưởng phường.


Kẻ bịt mặt với đôi mắt gian giảo bám theo chúng tôi khắp nẻo đường Phủ lý, hắn không thèm đội mũ bảo hiểm nhưng có thể đi đến bất cứ chỗ nào trước mắt cảnh sát giao thông. Quá rõ chúng là ai.


Hai mẹ con cô Nga đã suy sụp và không thể dám làm việc tiếp với cơ quan công an khi bị công an yêu cầu "tiếp riêng" ở một phòng trên tận tầng 2 nên đã từ chối, cháu Phú con cô Nga mới 2 tháng tuổi có dấu hiệu bị khủng hoảng và không chịu ăn uống gì dù chúng tôi dỗ dành an ủi rất nhiều.

Khi cô Nga nộp đơn khiếu nại tố cáo và yêu cầu "làm ơn" cho xin một cái giấy biên nhận đã nộp đơn nhưng cơ quan công an nhất định từ chối.

Trước tình hình nguy hiểm đến tính mạng của hai mẹ con cô và thái độ cực kỳ khó hiểu của công an phường Hai Bà Trưng thành phố Phủ lý, tỉnh Hà nam, chúng tôi phải chấp nhận yêu cầu của nạn nhân là được đi tị nan ở Hà nội và có thể sẽ kêu cứu lên Trung ương.

25.3.2012

-->đọc tiếp...

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Mai Xuân Dũng: HAI CUỐN PHIM VỀ CẢNH SÁT NGƯỜI VIỆT

Hai cuốn phim về cảnh sát người Việt

Cuốn phim số 1

Tôi có dịp xem cuốn phim của Pháp nói về một cảnh sát người Việt thành danh bên Pháp để tri ân ông khi Nguyễn Văn Lộc – người được coi là cha đẻ của lực lượng Cảnh sát đặc biệt tinh nhuệ Pháp (GIPN) đã ra đi ở tuổi 75 .

Bố của ông quê Nam định và quê mẹ ở Hà nội nhưng ông sinh ra ở thành  phố cảng Marseille miền nam nước Pháp. Bên cạnh vẻ sầm uất của nó, thành phố này còn là nơi hoành hành của các băng nhóm mafia địa phương khét tiếng . Nguyễn Văn Lộc gia nhập lực lượng cảnh sát Marseille đến năm 1972 ông được bổ nhiệm làm Cảnh sát trưởng quận 7 của thành phố Marseille. Dưới sự chỉ huy của Nguyễn Văn Lộc, cảnh sát quận 7 đã đẩy lùi bọn tội phạm. Các băng nhóm buôn bán ma túy, trộm cướp bị truy quét mạnh mẽ. Nguyễn Văn Lộc đã trực tiếp tham gia hàng trăm vụ giải cứu con tin như vụ bắt cóc con tin tại sân bay Marignane cuối những năm 1970. Trong chiến dịch này, bằng sự thông minh, quả cảm, xử lý tình huống chính xác, Nguyễn Văn Lộc và các thành viên GIPN (lực lượng tinh nhuệ đặc biệt) đã giải thoát hàng trăm con tin khỏi tay bọn khủng bố. Khi thực hiện nhiệm vụ, Nguyễn Văn Lộc không chủ trương sử dụng ngay bạo lực mà ưu tiên các biện pháp hòa giải. Phương pháp của ông thường là đối thoại với bọn bắt cóc và khủng bố. Trong nhiều trường hợp, chính ông đã thay thế vào vị trí các con tin vô tội. Dưới sự chỉ huy của Nguyễn Văn Lộc, lực lượng GIPN không ngừng lớn mạnh và đã trở thành đơn vị huyền thoại của cảnh sát Pháp.

Cuốn phim số 2        
                                                                                                       
Ngày 7/3/2012, những tên "mafia" đã phá đám cuộc vui của những người dân khi họ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng ngày Quốc tế phụ nữ 8/3/2012 cho các bà mẹ, những người vợ của họ ở nhà hàng Quốc Bảo Hà Nội.

Để ngăn chặn cuộc vui ngay từ buổi đầu giờ chiều nay (7/3) công an đã đột ngột bắt Ts Nguyễn Xuân Diện, Bloger Nguyễn Tường Thụy và một số người đã tham gia biểu tình yêu nước năm 2011.

Dù không khí căng thẳng bao trùm nhà hàng nhưng mọi người vẫn đến dự kể cả các bậc cao niên: cụ Nguyễn Trọng Vĩnh nguyên Đại sứ Việt nam tại Trung Hoa, cụ Lê Hiền Đức người được một tổ chức Quốc tế vinh danh về tinh thần tranh đấu chống tham nhũng ở Việt nam, các giáo sư, luật sư, nhà văn tên tuổi khác cũng đến dự.
                

Dù không giấu được vẻ căng thẳng và phẫn uất trước các hành động ngăn chặn, đe dọa hèn hạ của  công an Thanh Trì, thị trấn Văn điển nhưng các bà mẹ, người vợ vẫn rất hạnh phúc với một tối vui bên người thân của mình.

Không thể để những người bạn bị công an bắt bớ bất chấp pháp luật, được các bà mẹ, người vợ động viên, mọi người kéo xuống cong an huyện Thanh trì đòi trả tự do cho Blogger Nguyễn Tường Thụy.
Mọi đòi hỏi tiếp xúc với chính quyền đều bị lạnh lùng từ chối. Bà con xóm phố kéo tới mỗi lúc một đông. Cảnh sát cơ động 113 được huy động tới để chuẩn bị chiến đấu với nhân dân. Chưa hết, các nhóm xã hội đen cũng được huy động đến để tham gia đàn áp khủng bố tinh thần bà con. Nhưng đã đến nước công an hành xử với dân kiểu này thì nhân dân thà chết cũng chấp nhận thôi. Nhiều người hô lên “Công an mang súng ra giết hết dân đi, sống thế này cũng như chết mà thôi. Giết hết chúng tao đi”.

Cảnh sát 113 được huy động.
.
Những tên mafia (áo đỏ, đầu trọc) cũng được tăng cường.

Nhiều giờ trôi qua  nhưng công an huyện Thanh trì vẫn chưa trả tự do cho Blogger Nguyễn Tường Thụy. Vài người đã phóng xe máy về lấy chiếu, chăn màn để chuẩn bị ngủ đêm ngay trước cửa công an huyện Thanh trì để đấu tranh.

Có lẽ nhận thấy cảnh sát cơ động và đám mafia bặm trợn cũng không làm bà con hoảng sợ mà còn phấn khích hơn và tình hình phát triển tới mức không kiểm soát nổi, công an huyện Thanh trì buộc phải trả tự do cho Blogger Nguyễn Tường Thụy. Rất may là chưa có một vụ Đoàn Văn Vươn ở Thủ đô.
.

Blogger Nguyễn Tường Thụy được thả
.
Dân lập biên bản việc công an Thanh trì vi hiến
.
Có thể gia đình các nạn nhân sẽ chuẩn bị khởi kiện việc vi hiến, chà đạp thô bạo luật pháp nhà nước của công an huyện Thanh trì về vụ này.
.
Gây xúc động trái chiều trong đêm qua là hình ảnh gương mặt của một nhóm công an huyện Thanh trì đứng trong sân trụ sở mặt đầy hung khí nhìn dân như kẻ thù và một số công an viên khác cúi gằm mặt có lẽ vì xấu hổ khi đang phải khoác bộ cảnh phục công an nhân dân.
.
Cảnh sát các nước có nhiệm vụ trấn áp mafia tội phạm và họ đã làm đúng làm tốt việc đó xứng với đồng lương và được nhân dân kính trọng. Còn công an Việt nam hiện nay thì hành xử thế nào thì ai cũng rõ, dễ hiểu vì sao bây giờ dân thay vì gọi công an là chú, là anh nay toàn gọi là “thằng”.
.
Xem tấm gương hết lòng vì dân vì nhiệm vụ của cảnh sát Pháp Nguyễn Văn Lộc mà thèm.
.
-->đọc tiếp...

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

MAI XUÂN DŨNG: THƯ GỬI 6 ANH EM BỊ THƯƠNG Ở TIÊN LÃNG

Mai Xuân Dũng:
Thư gửi 6 anh em bị thương ở Tiên Lãng

Các anh em công an, bộ đội bị thương trong vụ cưỡng chế trái pháp luật ở Tiên lãng thân mến!

Khi đọc trong Thông báo kết luận của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về vụ việc cưỡng chế vừa qua ở Tiên lãng Hải phòng, tôi không thấy có lấy một chữ nào nói về các anh, những người trót dại, nhắm mắt theo lệnh chỉ huy cầm súng chĩa vào người dân, những người đã từng là đồng đội của các anh, những nông dân một nắng hai sương như cha mẹ các anh ở quê nhà làm ra hạt thóc củ khoai nuôi nấng các anh nên người thì tôi cảm thấy thật bất nhẫn nếu không viết những dòng này chia sẻ cùng các anh, dù các anh có đón nhận tấm lòng của tôi hay không.

Các anh thân mến!

Vụ hai anh em người nông dân nổi dậy Đoàn Văn Vươn nổ súng bắn vào 6 nhân viên công an, quân đội ở Tiên lãng làm tôi nhớ đến vụ 6 cảnh sát Mĩ  bang Utah, Hoa kỳ bị một công dân bắn hạ trong một cuộc đấu súng.

Vụ cưỡng chế của chính quyền huyện Tiên lãng xảy ra ngày 5/1 trong khi vụ lục soát ma túy của cảnh sát ở bang Utah xảy ra ngày 4/1 cũng có 6 nhân viên công lực bị thương vong.

Lục lại các tài liệu về vụ đó tôi thấy rất nhiều điều muốn kể với các anh.

Phóng viên  Paul Foy của báo Associated Press Post-Gazette viết: “6 cảnh sát được lệnh đột kích vào một ngôi nhà ở thành phố Ogden Utah mà chủ nhân của nó là một cựu quân nhân đã từng có tiền sử bất hảo và hiện cảnh sát đang nghi vấn người này buôn lậu ma túy, trồng và điều chế cần sa. Khi cảnh sát đạp cửa xông vào thì bị chủ nhà là Matthew David Stewart nổ vài loạt đạn AK47. Kết quả  một cảnh sát  thiệt mạng và 5 người khác bị thương nặng”. 

Vụ nổ súng này làm sục sôi nước Mĩ. Cả một cơn bão công luận bùng lên, kết án kẻ tội phạm ma túy và biểu thị đồng tình với cảnh sát. “Đến giữa ngày thứ năm (nghĩa là 2 ngày sau), hơn 1.000 người đã bày tỏ sự ủng hộ và lòng biết ơn đối với cảnh sát viên Francom-người bị tử thương. Trên trang Facebook và các mạng xã hội khác tràn ngập những lời cầu nguyện, những bài thơ và những thông điệp tưởng niệm”. “Nhiều Blog, hàng vạn người trao đổi các bức ảnh cá nhân của họ có logo màu đen với một dải màu xanh, tưởng niệm cảnh sát Francom”. 

Dân chúng bang Utah và cả nước Mĩ cho rằng Francom và 5 cảnh sát bị thương có thể tự hào về sự cống hiến của họ cho đất nước Hoa Kỳ. Dân chúng thuộc bất kể tầng lớp nào bất kể người thuộc phe đảng Cộng hòa hay Dân chủ cùng nắm tay nhau tôn vinh 6 cảnh sát của họ.

Ở bên này của bán cầu là một câu chuyện hoàn toàn trái ngược. Người nổ súng cũng là một cựu quân nhân, một nông dân. Nhưng công luận cả nước, cái tên Đoàn Văn Vươn được nhắc đến với sự kính phục, trân trọng, yêu mến. Viết về ông là hàng vạn bài báo của người Việt nam ở khắp 5 châu chia sẻ và đồng cảm. Đoàn Văn Vươn còn là nguồn cảm hứng bất tận cho các vần thơ đậm chất anh hùng ca, điều chỉ có trong các cuộc kháng chiến anh dũng chống quân xâm lược. 

Ngược lại, người ta quên hẳn những chiến sĩ công an và bộ đội bị trúng đạn hoa cải của gia đình ông Vươn. Sau vụ việc, chỉ có vài tờ báo đăng tin “các chiến sĩ bị bắn trọng thương” với lối viết tường thuật như một trận cầu. Rồi tất cả giới truyền thông kể cả báo chí nhà nước đều làm ngơ về số phận của các anh. 

Tất nhiên các anh khó có thể trách móc hoặc đòi hỏi dư luận dành cho các anh  sự cảm thông, yêu mến bởi thực tế, tuy phũ phàng nhưng tôi tin các anh biết: Dân chúng chẳng coi các anh là công an nhân dân hay anh bộ đội Cụ Hồ như trước kia. Công an có nhiệm vụ giữ an ninh cho đất nước, bảo vệ nhân dân nhưng các anh đâu còn là Công an nhân dân nữa khi các anh trực tiếp tham gia vào lực lượng ức hiếp nhân dân, người ta chưa gọi các anh là bọn cướp ngày, lũ giặc là còn may. Nhưng mấy anh bộ đội tham gia vụ cưỡng chế thì có khác một chút. Đau đớn nhất cho các anh và đau lòng lắm cho nhân dân  là các anh bây giờ cũng trở thành kẻ phản bội nhân dân.

Nhân Dân là cha là mẹ các anh, nuôi các anh với mong muốn các anh bảo vệ đất nước bảo vệ nhân dân thì nay tại sao các anh lại có thể cầm súng chĩa vào nhân dân?. Các anh thừa biết lực lương công an đang bị dân gọi là “thằng” và nhiều ví von không hay ho khác nữa. Chẳng lẽ Quân đội nhân dân lại sẽ có ngày bị dân gọi các anh bằng những từ ngữ khi nói đến công an sao?.

Các anh hẳn còn nhớ bài hát “Bộ đội về làng”? Đến bây giờ khi nghe bài hát ấy: “các anh đi, ngày ấy đã lâu rồi, xóm làng tôi còn nhớ mãi” tôi còn thấy gai người muốn trào nước mắt vì tình cảm thân thương, gắn bó đến vô cùng với những anh bộ đội yêu mến và tự hào của chúng tôi. Các anh nỡ nào phụ bạc tấm lòng nhân dân dành cho các anh đến thế? 

Có lẽ đọc báo, nghe thông tin, các anh chắc cũng biết chỉ có một số rất ít người (trong đó có tôi) khi nghe tin các anh bị thương đã cùng các bác, anh chị em khác như tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, các cựu sĩ quan công an và quân đội, các anh em nhóm biểu tình chống Trung quốc góp tiền gửi quà thăm hỏi các anh. Thông thường, lẽ ra các anh phải là nạn nhân trong vụ nổ súng  nhưng trớ trêu thay, các anh có nhận ra rằng: Nạn nhân thực sự của vụ Tiên Lãng lại chính là người nổ súng vào các anh, những chiến sĩ trong lực lượng vũ trang. 


 
Điều vô lý cũng là điều chí lý nhất bởi: Khi cầm súng cưỡng chế người dân, các anh trở thành lực lượng phi nghĩa, bất hợp pháp, các anh đâu còn là người “thi hành công vụ nữa”. Phải nói chính xác rằng anh em nhà ông Đoàn Văn Vươn là những người nông dân khởi nghĩa chống lại giặc cướp, chống lại cường quyền. 

Các anh thân mến. Là những người trong cuộc, không biết các anh có suy nghĩ gì khi tất cả 5 người các anh đều bị thương ở vùng mặt riêng ông thượng tá Phạm Văn Mải, trưởng công an huyện lại bị thương ở sau lưng và bắp chân? Nếu đã là những quân nhân các anh sẽ cay đắng khi nhận ra phần nào bộ mặt thật của những người đã đẩy các anh vào chỗ nguy hiểm, họ là những người sẽ quay lưng bỏ chạy đầu tiên khi gặp hiểm nguy. Rất may không có ai trong các anh phải nằm dưới ba tấc đất vĩnh viễn không còn gặp lại cha mẹ, vợ con trong vụ này bởi các anh bây giờ chắc hiểu: Vinh quang và danh dự không bao giờ dành cho những người chĩa súng vào nhân dân dù tự nguyện hay bị cưỡng bức.

Tôi biết, tôi đã nghe nhiều người trong các anh khi bị điều động đến khu vực cưỡng chế đất đai trên khắp đất nước chúng ta hiện nay. Các anh nhăn nhó phân trần: “Chúng cháu chỉ làm theo lệnh trên thôi, là con người chú tưởng chúng cháu sướng lắm sao? Chúng cháu cũng biết xấu hổ nhục nhã lắm! Nhưng biết làm sao chú ơi, không chấp hành lệnh các sếp chúng cháu chỉ có ra đường. Chúng cháu biết dân người ta chỉ mong yên thân, người ta có đấu tranh chẳng qua cũng là bị bó buộc ức hiếp quá mà thôi. Nhưng lệnh trên thì chúng cháu phải ra đây nghe chửi. Cũng vì miếng ăn nhục lắm chú ạ”. 

Các anh thân mến!

Giờ này khi nằm trong bệnh viện hoặc nghỉ dưỡng thương ở nhà trong sự vắng lặng của dư luận trong sự lãnh đạm đến tàn nhẫn của những kẻ như Lê Văn Liêm, Lê Văn Hiền, Đỗ Hữu Ca, Đỗ Trung Thoại v.v…các anh có còn nghĩ rằng mình là những người phụng sự nhân dân, phụng sự Tổ quốc hay chỉ là những con tốt đen trong tay những kẻ thiếu nhân cách thừa mưu mô, những kẻ sẵn sàng hy sinh các anh cho mục đích cá nhân của họ. Vậy mà Thành ủy, chính quyền thành phố Hải phòng lại cử Đoàn công tác có Đỗ Trung Thoại, Đỗ Hữu Ca - Giám đốc Công an TP Hải Phòng là thành viên trong khi chính họ là những kẻ tham gia vào cuộc cưỡng chế trái pháp luật gây hậu quả hết sức nghiêm trọng; sau khi xảy ra vụ việc lại có những tuyên bố hoàn toàn sai sự thật. Chỉ riêng điều đó cũng đủ cho thấy họ hoàn toàn là những kẻ bất chấp lẽ phải, bất chấp dư luận nhân dân và hết sức trơ tráo.

Bây giờ thì nhân dân chẳng ai lạ gì lũ cướp ngày này, chỉ chưa đến lúc buộc phải như anh Vươn mà thôi. Chính vì thế truyền thông báo chí không muốn nhắc đến các anh. “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” dù ngựa ở tàu nào cũng thế. Nhưng nhắc đến các anh, người ta sẽ còn đau hơn khi buộc phải nuốt nỗi cay đắng vào lòng mà thừa nhận rằng: Không chỉ các anh đâu, tất cả chúng ta đã bị phản bội và đem ra làm kẻ thí thân cho những tên bạo chúa đang ngồi đếm tiền cùng lũ đại gia bất nhân bất nghĩa bạo tàn.

Chúc các anh mau bình phục, dành phần còn lại cuộc đời sống có ý nghĩa hơn và ngày sau không phải xấu hổ khi nghĩ về chính bản thân mình.

Ngày 14/2/2012.
Mai Xuân Dũng

-->đọc tiếp...