Blogger Widgets
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Chí Đức. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Chí Đức. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

VÌ SAO NGƯỜI BIỂU TÌNH PHẪN NỘ VỚI ĐÁM "CÔNG AN" TRẠI LỘC HÀ 2.6.2013

Vì sao người biểu tình yêu nước phẫn nộ với công an tại cổng Trại Lộc Hà chiều tối 2 tháng 6 năm 2013?


Đào Tiến Thi
 
Chiều tối ngày 2 tháng sáu, một cảnh tượng chưa từng có đã diễn ra tại cổng Trại Phục hồi Nhân phẩm Lộc Hà (Trung tâm Lưu trú Lộc Hà): những người đi biểu tình chống cuộc xâm lăng của nhà cầm quyền cộng sản Trung Quốc (gọi tắt là Trung Cộng) bị giam giữ từ sáng, vừa được thả cùng với những người đi đón họ (từ đây gọi chung là người biểu tình) nằm ra đường để đấu tranh với công an.

Nhìn bề ngoài dễ lầm tưởng đây là hành vi quá khích của người dân với cơ quan nhà nước.

Nhưng những người trong cuộc (kể cả phía công an) và những người dân chứng kiến từ đầu thì hiểu rõ nguyên do. Tôi là một trong số người đi đón bạn, chứng kiến cảnh đó, xin kể qua diễn biến và suy nghĩ của mình như dưới đây.

Nguyên nhân sâu xa của cuộc đối đầu căng thẳng đó là vì những người đi biểu tình chống Trung Cộng sáng ngày 2-6-2013 bị bắt và bị giam một cách vô lý, trái pháp luật. Nhiều người còn bị đánh. Tệ hại hơn, trong khi bị giam giữ phía công an luôn bắt họ phải thừa nhận hành vi “gây rối trật tự công cộng”, trong khi ai cũng biết sự thật (những người công an càng biết rõ hơn): đây là những người yêu nước, đi biểu tình để phản đối những hành động vi phạm chủ quyền ngang ngược của Trung Cộng đối với Việt Nam, trực tiếp là hai vụ vừa qua – vụ bắn cháy ca bin một tàu cá và đâm hỏng một tàu cá khác của ngư dân Việt Nam trên Biển Đông.

Nguyên nhân trực tiếp, đó là sự giam giữ dằng dai một số người, khiến những người được thả trước và người đi đón bồn chồn không yên, vừa sốt ruột vì trời tối dần, vừa lo lắng cho tính mạng người còn bị giam giữ. Đã thế, tại cổng, công an đặt biển cấm: cấm đứng, cấm quay phim chụp ảnh. Và tấm biển cấm này cứ được dịch dần ra để đẩy người đứng chờ xuống vệ đường. Lực lượng công an được tăng cường ngày càng đông bằng công an xã và an ninh mặc thường phục chỉ cốt để xua đuổi người đứng chờ. Những hành vi rất đẹp để đón chào người vừa được thả như bắt tay, ôm hôn, luôn bị nhắc nhở và cản trở.

Cả hai lý do trên làm cho nỗi bức xúc của người biểu tình nóng lên và lời qua tiếng lại giữa hai bên gay gắt dần. Thực ra thì người biểu tình cũng chỉ giải thích cho những người công an hành vi sai trái của họ. Nhưng trong khi những người công an xã mặc sắc phục có thái độ ôn hoà thì chính những thanh niên an ninh mặc thường phục lại có thái độ bặm trợn, căm tức người biểu tình ra mặt. Từ lời qua tiếng lại dẫn đến cãi cọ và xô đẩy, rồi từ cãi cọ và xô đẩy, họ cậy thế đông và có võ nghệ, đã lao vào đánh anh Chí Đức và Nguyễn Văn Phương. Họ kéo lê Chí Đức dọc theo lề đường đá dăm, từ cổng trại Lộc Hà đến cổng một cơ quan khác (hình như là một đồn công an), trên quãng đường dài khoảng mấy chục mét. Chí Đức bị đưa vào đồn. Nguyễn Văn Phương thì bị nhốt vào xe thùng kín mít, và chiếc xe này chuẩn bị lao đi.
.

Trước tình hình bất ngờ và nguy hiểm đó, người biểu tình với tay không yếu mềm không còn cách nào khác là nằm chặn chiếc xe đó lại. Khoảng 15 phút sau, công an buộc phải thả Chí Đức và Nguyễn Văn Phương. Nguyễn Chí Đức bị vỡ kính, bị rách tan tành áo sơ mi, lưng bị tướp nham nhở, rớm máu.

Lợi dụng lúc mọi người tập trung đấu tranh cho Đức và Phương ở phía dưới, công an khiêng anh Trương Văn Dũng (người bị giam cuối cùng) ném ra vệ đường từ lúc nào. Anh Dũng nằm chơ vơ trên đống đá dăm trong tình trạng bị đánh đau. Vết thương ở đỉnh đầu còn đỏ máu.




Trước cảnh đau thương của anh Dũng và thái độ vô trách nhiệm, vô nhân đạo của công an, sự bức xúc của người biểu tình vừa lắng xuống nay bùng phát trở lại. Người biểu tình yêu cầu công an phải đưa anh Dũng đi bệnh viện và có người của công an đi cùng. Chỉ thế thôi, nhưng hàng trăm công an có mặt ở đây đã làm lơ. Người biểu tình buộc lại tiếp tục nằm ra đường gây áp lực.

Hiện tượng công an bắt giam người trái phép, đánh bị thương trong đồn rồi lạnh lùng vứt ra đường, rồi vẫn nhởn nhơ đi lại ở xung quanh, có thể nói không thể tìm thấy ở bất cứ chế độ nào trên thế giới hiện nay. Trong khi ở chế độ này, thật mỉa mai, họ được vinh danh là “công an nhân dân”, là “vì nước quên thân, vì dân phục vụ”!

Tôi cố gắng tìm lấy một anh công an xã đeo phù hiệu có nét mặt hiền lành, yêu cầu anh phải can thiệp. Anh ta lắc đầu cuồi cuội: “Cháu không biết. Cháu không có trách nhiệm gì trong việc này”. Tôi bảo: “Này anh, đã là người mặc sắc phục công an, thì trong bất cứ sự cố nào mình gặp phải, dù là gặp ngẫu nhiên trên đường, đều phải có trách nhiệm. Trường hợp này chí ít anh phải gọi xe cấp cứu và báo cho cấp trên của anh biết để xử lý”. Anh công an đổi giọng khiêm tốn: “Vâng, vâng, cháu sẽ gọi xe cấp cứu. Các bác chờ một tí”. Đây có lẽ là một anh công an tử tế nhất, dù chức phận của anh có lẽ là bé nhất ở đây.

Rồi một xe cấp cứu đến (chẳng rõ anh công an nói trên gọi hay do người biểu tình gọi). Cô cán bộ y tế xuống xem qua rồi bảo khiêng anh Dũng lên xe. Chúng tôi đề nghị các cô ráng chờ ít phút để có một công an đi cùng, vì nạn nhân là người bị công an đánh trong trại rồi vứt ra đây.

Các nhân viên y tế đứng chờ.

Các công an áo xanh và các an ninh chìm (vừa đánh Đức và Phương) ra về dần. Cuối cùng chủ yếu còn lại là công an xã (đứng coi người biểu tình) và công an giao thông (đứng phân luồng).

Các nhân viên y tế chờ lâu quá, họ cũng bỏ đi luôn.

Trời nổi dông gió, cơn mưa đang kéo đến. Lác đác đã có hạt mưa. Chúng tôi hoàn toàn thất vọng sẽ có công an đến làm nhiệm vụ, cho nên thảo nhanh một cái biên bản ghi lại sự việc rồi phân công người đưa anh Dũng đi bệnh viện. Lúc ấy đã gần 8 giờ tối.

Từ lâu tôi đã ý thức được mình đang sống trong một xã hội hết sức tồi tệ. Tôi cố gắng để vừa chấp nhận nó, vừa làm những gì có thể để góp phần thay đổi nó. Nhưng những gì xảy ra hàng ngày, nhất là những gì tận mắt chứng kiến, vẫn luôn làm tôi sốc. Như việc này, tôi bị sốc nặng.

Tôi thông cảm một phần những người cán bộ an ninh do “quần nhau” suốt một ngày với người biểu tình yêu nước, luôn bị người biểu tình dồn vào những lẽ phải không thể chối cãi được, cho nên đầu óc căng thẳng, đầy mặc cảm “bán nước”. Tuy nhiên tôi không thể nghĩ những thanh niên tuấn tú, được đào tạo bài bản bằng tiền của nhân dân đóng góp kia, lại ác đến thế, mất nhân tính đến thế.

Phải chăng họ vì tiền lương cao, bổng lộc nhiều mà sẵn sàng chà đạp lên lòng yêu nước của nhân dân, chà đạp lên mọi giá trị thông thường?

Hay là họ đã bị nhồi sọ, rằng họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chế độ này, coi đó là lý thưởng thiêng liêng và sẵn sàng “tử vì đạo”, cho nên coi những người dân yêu nước muốn bảo vệ Tổ quốc trước hoạ xâm lăng của Trung Cộng, là kẻ thù không đội trời chung?
Đ.T.T.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

Nguyễn Chí Đức bị đánh đập trước trại Lộc Hà ra sao? 
JB Nguyễn Hữu Vinh: 

Khi những người yêu nước bị bắt vào trại Lộc Hà, nơi giam giữ những người mắc tệ nạn xã hội như ma túy, mại dâm, đĩ điếm, trộm cắp… mà người ta gọi hết sức mỹ miều là “Phục hồi nhân phẩm” thì rất nhiều người đã đến đón. Nguyễn Chí Đức, một người từng tham gia biểu tình yêu nước và bị đạp vào mặt đã cùng đến đón những người bị bắt.  

Ngay sau đó, một số công an (Chúng tôi đã gặp những người này trong Trại Lộc Hà, bên Bờ Hồ…) đã gây sự và đánh đập dã man Nguyễn Chí Đức trước sự chứng kiến của tất cả nhân dân, những khách qua đường… Tất cả nhân dân và những người đến can ngăn, bảo vệ Nguyễn Chí Đức đều bị trấn áp, ngăn chặn và đánh đập không thương tiếc.  

Một số hình ảnh Nguyễn Chí Đức bị lôi vào hàng rào đánh hội đồng: 
.








3/6/2013 
J.B Nguyễn Hữu Vinh

-->đọc tiếp...

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

TIN KHẨN: ANH NGUYỄN CHÍ ĐỨC BỊ CÔN ĐỒ HÀNH HUNG

TIN KHẨN: Hồi 11h30 hôm nay, Anh Nguyễn Chí Đức - người từng bị Đại úy công an Nguyễn Văn Minh đạp vào mặt trong lần biểu tình chống TQ tại Hà Nội năm 2011 - đi ăn cơm trưa trong khu công nghiệp Nam Thăng Long bị bọn thanh niên bịt mặt chăn đường đánh tới tấp...
Anh Nguyễn Chí Đức là nhân viên của Bưu điện Hà Nội, từng là đảng viên Đảng CSVN nhưng đã ra khỏi đảng cách đây ít lâu. Sau đó, mặc dù anh là Kỹ sư, tốt nghiệp ĐH Bách Khoa HN, nhưng vẫn bo ép và cắt xén nhiều quyền lợi, rồi cuối cùng bđẩy đi làm việc tại một cơ sở ngoại thành, tức là khu Công nghiệp Nam Thăng Long - nơi mà theo anh là một vùng heo hút, đồng không mông quạnh.   
 
 
  Video Nguyễn Chí Đức tường thuật lại vụ việc bị đánh: 
  
Theo tường trình của Chí Đức trong video trên thì sáng nay, anh đi làm bình thường,  cơ quan báo là có người cần gặp, và những người này là công an Hà Nội (vì có trình thẻ ngành). Rồi sau đó họ chờ Chí Đức bên ngoài và cầm xẻng để hành hung anh. 
Gần đây, chính quyền và công an mt sđịa phương thường ra tay bằng cách mượn các tên côn đồ xã hội đen, hoặc thương binh nặng, hoặc tự nhân viên an ninh đóng giả làm côn đđể dằn mặt, hành hung, đâm chém những ối tượng" của họ. 
Sau khi sự việc xảy ra, bạn bè của Nguyễn Chí Đức đã nhanh chóng có mặt và đưa anh vào Bệnh viện Nam Thăng Long. Tại đây anh đã được chụp chiếu, kê đơn dùng thuốc. 
Do Bệnh viện này rất xa trung tâm thành phố, xa nhà, có khả năng côn đồ sẽ tìm anh để hành hung tiếp, nên anh đã được đưa ra khỏi bệnh viện và hiện đang tá túc tại một nơi an toàn. 
Anh Nguyễn Chí Đức trlời PV của BBC:
Kỹ sư Nguyễn Chí Đức
Kỹ sư Nguyễn Chí Đức từng cáo buộc bị cảnh sát "
đạp vào mặt" khi biểu tình vì biển đảo và chống TQ
 ở Hà Nội
Kỹ sư Nguyễn Chí Đức, nhà hoạt động được biết tới do bị "đạp vào mặt" khi biểu tình ở Hà Nội, chống Trung Quốc đòi chủ quyền biển đảo, thuật lại với BBC việc ông bị "những người lạ" mà ông cáo buộc là "công an" cùng "côn đồ" hành hung ở nơi làm việc tại Khu công nghiệp Nam Thăng Long, Hà Nội hôm thứ

Ba.Trao đổi với BBC ngay sau khi được đưa đến ở bệnh viện hôm 09/4/2013, ông Chí Đức, người còn được biết tới là blogger  Đông Hải Long Vương, nói ông "chắc chắn" ít nhất một người tấn công ông là "công an" vì trước đó ông có tham gia một số hoạt động như tham dự phiên tòa xử ông Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng, nơi mà ông cáo buộc đã bị "hành hung" cùng với một nhà hoạt động khác là ông Trương Văn Dũng, nhưng ông không bị "nặng nề" như lần này.

Ông Đức loại bỏ khả năng bị hành hung do có xích mích cá nhân hoặc rắc rối dân sự với ai đó vì khẳng định "tôi là người tốt", rằng ông không bao giờ "làm hại ai" và không có vấn đề với ai.

Kỹ sư Đức cho hay một ngày trước khi bị hành hung, với tư cách bạn bè, ông tháp tùng bà Bùi Hằng, một nhà hoạt động khác từng xuống đường chống Trung Quốc, khi bà tới Ủy ban Nhân dân TP Hà Nội để "khiếu kiện" lãnh đạo chính quyền thành phố.

Ông Đức nói ông đã nhận ra một người trong số những người hành hung ông hôm sáng thứ Ba cũng chính là người đầu giờ sáng, đã "xuất trình thẻ ngành" với bảo vệ cơ quan của ông ở Khu công nghiệp Nam Thăng Long khi tới tìm ông và được yêu cầu.

"Chính người này là người không bịt mặt và cầm cây gậy lớn đánh tôi, tôi nhớ rất rõ," ông đưa ra lời cáo buộc.

Nghe trả lời Pv tại đây: BBC Tiếng Việt.
 
-->đọc tiếp...

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

NGUYỄN CHÍ ĐỨC: THƯ GÓP Ý CHO BẢN DỰ THẢO HIẾN PHÁP

Thư góp ý cho bản Hiến Pháp 1992 theo tinh thần Dân Tộc Chủ Nghĩa
Nguyễn Chí Đức  
Theo blog Đông Hải Long Vương


CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC

THƯ GÓP Ý CHO BẢN HIẾN PHÁP 1992
THEO TINH THẦN CHỦ NGHĨA DÂN TỘC

Kính gửi: Các cấp lãnh đạo xxx
Đồng kính gửi: Các cấp lãnh đạo xxx

Tôi tên là: Nguyễn Chí Đức
Nhân viên: xxx
Nơi làm việc: xxx

Theo công văn số 593/VNPT-VP của Tập đoàn Bưu chính Viễn thông Việt Nam và công văn của đơn vị ta về việc “lấy ý kiến vào dự thảo sửa đổi Hiến Pháp 1992” đối với các cán bộ công nhân viên, tôi hồ hởi viết những dòng tâm huyết này xin đi thẳng vào vài vấn đề chính. Những điều viết dưới đây là những suy nghĩ của tôi bấy lâu nay, nếu có gì phật ý lãnh đạo cũng như trái với đường lối chủ trương hiện nay của Đảng cầm quyền tức là Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) xin xem đó là chuyện rất bình thường đối với vấn đề tự do tư tưởng:

I – GÓP Ý CHO BẢN HIẾN PHÁP 1992 

1) Về lời nói đầu:  

Theo đánh giá của tôi qua tìm hiểu các tài liệu và tham khảo một số bài viết của các nhân sỹ-trí thức là quá đề cao ĐCSVN và cố chủ tịch Hồ Chí Minh, đặc biệt là chủ nghĩa Mác-Lê Nin. Trong khuôn khổ bài viết này, tôi không thể trích đăng, liệt kê ra những lời nói đầu súc tích, cô đọng Hiến Pháp của các nước trên thế giới cũng như bản Hiến Pháp 1946 là bản Hiến Pháp đầu tiên của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.  

Hơn nữa, trong khi lịch sử 4000 năm văn hiến của dân tộc Việt còn có biết bao công lao của các tiền nhân. Nếu đề tên Hồ Chí Minh vào lời nói đầu thì bắt buộc phải liệt kê đủ danh sách các anh hùng dân tộc, các danh nhân trong quá khứ, đặc biệt phải liệt kê cả các vua Hùng đã có công dựng nước vào trong bản Hiến Pháp. Vậy thì bản Hiến Pháp có khác gì việc tóm tắt biên niên sử của dân tộc Việt Nam? 

Nhìn ra thế giới, hiện nay còn những nước nào ghi chủ nghĩa Mác-Lê Nin vào Hiến Pháp của nước họ ko? Ngay tại chính quốc của những nước xuất khẩu, khai sinh chủ nghĩa Mác-Lênin như Đức, Nga họ có còn ưa chuộng và cổ súy chủ nghĩa Cộng Sản nữa hay không hay phải suy nghĩ ngược ngược lại? 

Vậy tôi đề nghị không nhắc đến Hồ Chí Minh và chủ nghĩa Mác-Lê nin vào lời nói đầu. Từ đề nghị này hiển nhiên cũng không được phép nhắc đến ĐCSVN vào lời nói đầu. 

2) Điều 11:  

Chuyển Điều 11 đưa lên trở thành điều đầu tiên của bản Hiến Pháp mới. 

Theo quan điểm của tôi “đảng phái chỉ là nhất thời, dân tộc mới là vạn đại”, các tổ chức chính trị, các chính khách dù hoạt động với mục đích gì, chủ trương ra sao tối hậu cũng phải vì quyền lợi Quốc Gia. 

3) Điều 4: 

Theo các nhà khoa học trong vũ trụ (quan sát được) có hơn 80 tỷ thiên hà với ước tính một nghìn tỷ tỷ ngôi sao. Hệ mặt trời và trái đất nơi có loài người sinh sống chỉ là sự hiện diện cực kì bé nhỏ trong vũ trụ. Trên trái đất có biết bao chủng loài thực vật, động vật. Bản thân loài người là một động vật cao cấp cũng đa dạng về sắc tộc, tiếng nói, chữ viết, nền văn hóa, tín ngưỡng-tôn giáo và ngay cả cùng một sắc tộc cũng có sự khác biệt về cách sống, suy nghĩ tùy hoàn cảnh, địa lý thậm chí trong cùng một gia đình thì anh-em cũng đã khác biệt rồi chứ đừng nói đến xã hội. Giải thích điều này tôi muốn nói vấn đề đa nguyên, đa dạng là vấn đề tự nhiên và không ai có thể ngụy biện cho mục đích độc tôn, nhất nguyên luận. 

Vì con người sống và trao đổi-giao lưu, tạo ra chiến tranh-hòa bình… nên xã hội loài người từ đó mới nảy sinh các chủ thuyết chính trị, tôn giáo rất đa dạng. Những người sáng lập các chủ thuyết ở thời điểm họ sống đều cao vọng về việc cải tạo xã hội, cải tạo con người hướng thượng, phát triển theo hướng văn minh hơn, sống yêu thương với nhau. 

Việc ưu ái chỉ duy nhất một chủ thuyết chính trị, một chính đảng nào đó bất luận với mục đích nào vào bản Hiến Pháp là trái với quy luật xã hội đang diễn ra trên thế giới nói chung và thực tế tình hình chính trị tại Việt Nam và đương nhiên trái với qui luật tự nhiên mà tôi đã sơ lược trình bày ở trên. 

(Không thể lấy ý chí của 4 triệu người để áp đặt ý chí chung của 86 triệu người còn lại nếu không có sự đồng thuận và trưng cầu dân ý bằng bỏ phiếu trên toàn lãnh thổ Việt Nam) 

Vậy tôi đề nghị: 

Điều 4 nói riêng và tất cả các điều khác nói chung không được ưu ái, ám chỉ cho riêng ĐCSVN. Còn công lao (và cả sai lầm) của Đảng này với dân tộc Việt Nam thì đã đang và sẽ được ghi vào lịch sử nước nhà. Ngoài ra đã có những viện bảo tàng, tượng đài-nghĩa trang, văn học dân gian truyền miệng ghi công đức của các anh hùng, liệt sỹ tham gia kháng chiến kiến quốc qua các thời kỳ dù theo Cộng Sản hay phi Cộng Sản. 

Còn nếu những người nắm quyền lực quyết tâm giữ nguyên điều 4 thì tôi đề nghị phải sửa mục số 2&3: 

Gốc: “Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân…

Sửa: “Các đảng phái, phong trào chính trị gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân…

Gốc: “Các tổ chức của Đảng và đảng viên hoạt động trong khuôn khổ Hiếp Pháp

Sửa: “Các đảng phái, tổ chức, phong trào chính trị hoạt động trong khuôn khổ Hiến Pháp 

4) Điều 9, 10  

Nên gom tất cả các điều này cùng với Điều 4 vào làm một mối về việc qui định chung cho các tổ chức chính trị, nghiệp đoàn, các hoạt động xã hội, dân sự nói chung. 

5) Điều 13:  

Tên nước: CỘNG HÒA VIỆT NAM

Trong thực tế sau 1946, ở miền Bắc tên nước là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Còn miền Nam từ 1955-1975 là Việt Nam Cộng Hòa, bên cạnh đó còn một lực lượng thân Cộng Sản xưng danh là Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam. Sau khi đất nước thống nhất thì tên nước được đổi thành Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Tên nước dù có đổi đi, đổi lại vẫn dính đến 2 từ “Cộng Hòa” và nước Việt Nam. Vậy tôi đề nghị đổi tên nước là “Cộng Hòa Việt Nam” còn nếu để tên cũ vừa dài, vừa không đúng với thực tế của xã hội mà vừa không được lòng dân cũng như trong giao thiệp quốc tế.

Bản thân chúng ta kể cả người đảng viên của ĐCSVN cũng không thoải mái với 2 từ “Cộng Sản”. Ví dụ : nếu ai đó là đảng viên của ĐCSVN thì họ tự hào là Đảng Ta chứ có ai dám nói, vinh dự là người Cộng Sản đâu? Chính quyền hiện nay là chính quyền Cộng Sản đâu?

Trong khi rõ ràng trên danh nghĩa chúng ta đang phấn đấu tiến tới thiên đàng theo chủ thuyết Cộng Sản. Nhưng lý thuyết này còn xa xôi, mơ hồ, mông lung làm sao! 

Quốc Ca: bỏ bài hát Tiến Quân Ca

Lời bài hát này rất sắt máu, man rợ không phù hợp với hoàn cảnh xã hội hiện nay và xu thế hợp tác, toàn cầu hóa trên toàn thế giới. Hơn nữa, nói một cách thành thực bài hát này giai điệu không hay và hợp lý như bài “Việt Nam, Việt Nam” của cố nhạc sỹ Phạm Duy huặc bài Quốc Ca của nước Việt Nam Cộng Hòa (đã mất).

Bài Quốc Ca phải thể hiện tinh thần nhân bản, xây dựng đất nước, nêu bật tinh thần bất khuất, quật cường của dân tộc ta trong việc chống giặc ngoại xâm cũng như đề cao tình yêu đồng bào, hòa hiếu, quê hương Việt Nam. 

3) Điều 70:  

Gốc: “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng Sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân… 

Sửa: “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và nhân dân…

Thực ra còn nhiều nội dung tôi muốn trình bày nhưng vượt quá chuyên môn sâu của tôi về những lĩnh vực đang gây ra bất cập trong xã hội, khiếu kiện, bất công như đất đai, tôn giáo, nông dân, tài chính, tòa án… nên tôi e rằng sẽ khiếm khuyết nếu cứ muốn trình bày dài lê thê. Hơn nữa thời hạn nộp bản góp ý trên danh nghĩa đã hết hạn vì lý do chậm trễ nào đó mà tôi không rõ lý do nên tôi không thể suy nghĩ cho thấu đáo các vấn đề khác ngay lập tức. 

II – GÓP Ý CHUNG CUỘC:  

Thực chất đây không phải là góp ý của tôi đối với bản Hiến Pháp 1992 mà là tôi góp ý cho ĐCSVN. Thực tế đa số đại biểu Quốc Hội nước CHXHCNVN cũng là đảng viên của ĐCSVN. Tôi đã từng là đảng viên của Đảng này nên tôi hiểu chấp hành chỉ thị, nghị quyết của Đảng là tuyệt đối, là nhất quán trên mọi phương diện, gạt bỏ mọi thao thức từ trái tim mình. 

Hiện nay, ĐCSVN là đảng đang cầm quyền cho nên mọi vấn đề tồn vong của dân tộc phụ thuộc chủ yếu vào Đảng này. Trong quá khứ, ĐCSVN có những công lao trong công cuộc giải phóng dân tộc, đưa vị thế Việt Nam có tên trang trọng trên bản đồ thế giới sau gần một thế kỷ bị ngoai bang đô hộ, can dự tính đến 1975. Điều này tuy còn có nhiều ý kiến tranh luận nhưng cá nhân tôi phản đối quyệt liệt nếu ai có ý định lợi dụng “đục nước thả câu” làm chia rẽ, ly khai dân tộc chứ không phải vấn đề học thuật, lịch sử. Nhưng rõ ràng tôi nhận thấy đến thời điểm này chủ thuyết Cộng Sản đã lạc hậu, kìm hãm sự phát triển của đất nước. Những tiến bộ, thành công trong kinh tế, quản lý xã hội hiện nay ở Việt Nam chẳng có liên quan gì đến Chủ nghĩa xã hội, chủ thuyết Cộng Sản cả.

Vậy hà cớ gì chúng ta còn khăng khăng bám vào để làm gì? Nói dối nhau và làm khổ nhau ra?

Vậy nên chăng ĐCSVN nên đổi tên trở lại Đảng Lao Động Việt Nam như giai đoạn 1951 cho đỡ bị dự ứng đối với nhân dân trong nước và trong giao thiệp quốc tế?

Mặt khác trên cơ sở Đảng Lao Động này, cũng với những tinh hoa, anh tài đang có sẵn thì soạn ra một cương lĩnh, chủ thuyết hài hòa giữa dân tộc, thời đại với những chế tài chống chuyên quyền, độc đoán nhằm đưa người tài lên làm lãnh đạo ngay trong chính nội bộ đảng mình. Nếu Đảng Lao Động thành thực có tinh thần Quốc Gia, yêu nước tôi tin rằng họ sẽ không gây cản trở, chèn ép đối với những nhóm/tổ chức/đảng có chủ trương vì dân nghèo, chống áp bức bất công ra đời.

(Dĩ nhiên lộ trình và quá trình mở rộng chính trị, tự do báo chí, tôn giáo, lập đảng phải bàn thảo và chung tay của nhiều giai tầng trong xã hội trên tinh thần hòa hợp, tôn trọng, cảm thông lẫn nhau.)

Chia sẻ chút quyền lợi khiêm tốn của mình đối với những tổ chức chính trị khác trong thời đại mới có nghĩa là ĐCSVN đã lập một đại công mở ra một trang sử, bước ngoặt mới cho dân tộc. Còn nếu ĐCSVN bằng mọi giá vẫn chủ trương chuyên chính, kiểm soát tất cả xã hội bằng công cụ truyền thông, công an-bộ đội và các nguồn lợi của đất nước thì dĩ nhiên Đảng này vẫn cầm quyền tuyệt đối nhưng làm chậm sự phát triển của xã hội, băng hoại nhiều giá trị văn hóa-truyền thống của dân tộc đặc biệt làm kiệt quệ sức mạnh dân tộc để có thể tự vệ trước kẻ thù truyền kiếp là Trung Quốc đã đang lăm le thôn tính trên nhiều mặt như kinh tế, văn hóa, biển đảo.

Xin chân thành cảm ơn các quí lãnh đạo các cấp đã nhận và đọc bản góp ý này của tôi!

Hà nội, ngày 1/3/2013
Người viết thư góp ý


(đã ký tên và gửi đi đến nơi có thẩm quyền)
NGUYỄN CHÍ ĐỨC


-->đọc tiếp...

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

ANH NGUYỄN CHÍ ĐỨC RA KHỎI ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM

Chí Đức (bên phải) và Nguyễn Văn Phương đón hai nhà yêu nước ra khỏi nhà tù Hỏa Lò, HN

Anh Nguyễn Chí Đức ra khỏi Đảng Cộng Sản VN

2012-09-13
Thêm một đảng viên trẻ tuổi công khai tuyên bố rời khỏi hàng ngũ của Đảng Cộng Sản VN. Đó là anh Nguyễn Chí Đức, người nổi tiếng vì bị công an Hà Nội đạp vào mặt khi đi biểu tình chống Trung Quốc vào năm ngoái. Mặc Lâm phỏng vấn anh để tìm hiểu thêm căn nguyên khiến anh từ bỏ lý tưởng mà anh theo từ bấy lâu nay. Trước tiên anh cho biết:

Anh Nguyễn Chí Đức: Tôi phải đính chính đối với RFA là tôi không phải từ bỏ đảng mà chỉ xin ra khỏi đảng thôi. Trước khi mình vào thì mình có làm đơn, bây giờ mình cũng đúng thủ tục thì mình xin ra. Nhưng mà trước khi ra thì tuần trước chi bộ cũng làm việc với tôi để hỏi thăm tôi nguyện vọng về một vấn đề khác, nhân tiện tôi cũng trình bày là tôi muốn ra khỏi đảng. Tôi cũng trình bày sơ lược quan điểm của tôi tại sao tôi lại ra khỏi đảng mà trong khi đang yên lành lại xin ra.

Tôi cũng xin trình bày với quý đài RFA rằng đó là một quá trình dài của tôi chứ không đơn thuần là một quyết định nhất thời, mà điều chắc chắn là không phải do bất mãn vì công việc hay vì một xích mích nào cả. Tôi vẫn đi làm bình thường, mà thậm chí công việc và sự nghiệp của tôi nó còn thăng tiến hơn. Không đi biểu tình thì sự nghiệp còn thăng tiến hơn, nhưng tất cả là do tư tưởng ban đầu của tôi.

Trước đây trong trường đại học, lúc tuổi còn thanh niên mình thích hoạt động sôi nổi, phong trào. Mục tiêu của tôi là muốn cổ vũ thanh niên sống mạnh mẽ hơn, biết yêu thương mọi người hơn, không chỉ trong nội bộ mình mà đối với cả đồng bào của mình.

Mình thấy nếu mình muốn làm việc đó thì phải ra khỏi đảng thôi vì nếu mình ở trong tổ chức đảng cộng sản thì không làm được những việc mình mong muốn. Tại vì trong tổ chức đảng cộng sản có những ràng buộc bởi luật lệ, điều lệ. Kỷ luật mà! Mình theo tổ chức nào thì phải theo kỷ luật đấy. Mình có cảm giác là mình không hợp thì mình xin ra thôi.
Đó là một quá trình dài của tôi chứ không đơn thuần là một quyết định nhất thời, mà điều chắc chắn là không phải do bất mãn vì công việc hay vì một xích mích nào cả.
 Anh Nguyễn Chí Đức
Mặc Lâm : Thưa anh Nguyễn Chí Đức, dư luận trên mạng - đặc biệt là facebook- cho rằng một trong những nguyên nhân khiến anh ra khỏi đảng là do bị cấm đoán biểu tình chống Trung Quốc, anh nghĩ sao về những suy đoán này?

Nguyễn Chí Đức : Sự kiện mà mọi người biết tôi về chuyện biểu tình chống Trung Quốc thì nó cũng chỉ là một phần của người Việt Nam, bất cứ ai có máu dân tộc mạnh mẽ thì phải xuống đường thôi! Không hẳn là một cái gì to tát hay là một cái gì ghê gớm. Thật sự tôi rất buồn là vì sao?

Trong những cuộc biểu tình năm 2012 rất ít người Việt Nam xuống đường. Đó là cái đau lòng nhất của tôi. Những lúc như vậy đáng lẽ phải hàng trăm nghìn người xuống đường cơ. Như người dân Hồng Kông vừa rồi họ phản đối chính quyền trung ương Cộng sản Tàu về chuyện giáo dục đấy! Hàng bao nhiêu là học sinh của dân Hồng Kông xuống đường, trong khi đó Việt Nam bị Trung Quốc lăm le xâm lược mà tinh thần dân tộc Việt Nam lại rất yếu đuối. Đó là điều mà tôi thấy rất là buồn. Chả vui gì cả tại vì thấy trên thực tế bao nhiêu cuộc biểu tình vẫn chỉ từng ấy con người.

Rất là buồn! Mình sống ở thành phố Hà Nội đây thấy dân chúng rất thờ ơ họ chỉ lo chụp giựt, phải nói là sống rất tạm bợ. Kinh tế phát triển thì có thay đổi nhưng mà đời sống tâm hồn có cái gì đó nó xao lãng văn hóa dân tộc. Chẳng hạn bây giờ xã hội sống xô bồ chụp giựt, rất khác cách đây 20 năm. Cách đây 20 năm ngày xưa mình thấy tình nghĩa, có cái gì đấy rất mạnh mẽ và cuộc sống thật thà, còn bây giờ nhiều cái bị xao lãng. Chính quyền phải ý thức về điều đấy. 

Vì sao?

Mặc Lâm :Thưa anh, có người nghĩ rằng cái đạp của công an đối với anh vào năm ngoái vẫn còn hằn sâu trong lòng anh, đó là một nguyên nhân khác khiến anh từ giã đảng, anh nghĩ sao về ý kíên này?

Nguyễn Chí Đức : Nếu người ở xa, ở hải ngoại thì không nói đâu, còn nếu ý kiến đó là từ những người biểu tình mà hiểu thế thì chứng tỏ là họ vẫn chưa hiểu hết về tôi.

Kể cả bây giờ tôi không làm đơn ra khỏi đảng thì tôi vẫn thăng tiến, tại vì mối quan hệ của gia đình tôi có hơi khác tí nên tôi vẫn yên ổn, chả sao cả, kể cả viết blog cũng chả sao. Nhưng mà điều thôi thúc của tôi, căn cốt của tôi là người hoạt động trong đoàn thanh niên. Tôi cũng 36 tuổi rồi mà chả giúp được. Mình vào đảng vì mình nghĩ lý tưởng cộng sản sẽ thúc đẩy tinh thần dân tộc, làm cho đất nước Việt Nam hùng mạnh hơn, cũng như là làm cho mọi vấn đề xã hội nó tốt hơn, nhưng mình thấy có nhiều cái bất cập, chứ không phải vì những chuyện cá nhân đâu.

Lúc đầu tôi còn khuyên công an là đừng để vụ này làm ầm ra không hay. Tôi đã tiên liệu trước rồi nhưng mà về sau chẳng qua là họ làm tôi ức chế là họ đổi sự việc mà tôi đang là nạn nhân thành kẻ chống người thi hành công vụ, thành ra tôi bị ức chế. Cái cú đạp ấy đối với tôi nó chả quan trọng gì cả, nhưng mà cũng là một biến cố thúc đẩy nhanh hơn quá trình mà tôi từ giã đảng mà thôi. Không phải từ bỏ, vì nói từ bỏ thì cũng hơi quá. Ít ra mình cũng làm đúng theo tổ chức là xin ra.

Mặc Lâm : Xin được hỏi anh thêm một câu nữa. Liệu việc từ giã đảng có gây khó khăn cho anh trong việc làm ăn cũng như sinh hoạt tại địa phương mà anh cư ngụ hay không và anh đã tiên đoán là sẽ phải đối phó với vấn đề này như thế nào?
Cái cú đạp ấy đối với tôi nó chả quan trọng gì cả, nhưng mà cũng là một biến cố thúc đẩy nhanh hơn quá trình mà tôi từ giã đảng mà thôi.
Anh Nguyễn Chí Đức 
Nguyễn Chí Đức : Cái đấy thì tôi cũng chả để ý, nhưng mà căn bản thì tôi đã nói với tổ chức đảng là tôi muốn ra khỏi đảng nhưng tôi không chống đảng cộng sản. Tất nhiên là những điều tốt thì tôi ủng hộ, những điều nó gây phương hại đến lòng tự tôn dân tộc hay là một điều gì đấy làm hại đất nước thì tôi phản đối trong khả năng của tôi.

Thật ra tôi cũng chỉ là một người bình thường, trong cuộc sống mình không có suy nghĩ sâu như những nhà trí thức hay những nhà học thuật chuyên biệt thì họ có những phản biện khác. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản, thấy cái gì không đúng thì lên tiếng trên mạng, trên internet hay blog. Trong cơ quan thỉnh thoảng có vấn đề gì tôi không đồng ý thì tôi lên tiếng. Tôi lên tiếng nho nhỏ ở góc độ làm việc thôi. Trong họ hàng tôi rất nhiều người theo đảng, bố mẹ tôi dân Thanh Nghệ mà! dân Thanh Nghệ theo đảng rất nhiều. Các bác ấy ở xóm phố tôi thấy họ đều tốt thôi. Mình chả có ý định chống lại tổ chức đảng gì cả.

Mặc Lâm : Xin được cám ơn anh Nguyễn Chí Đức đã giúp chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này.

Nguồn: RFA.


-->đọc tiếp...

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

RFA: BẢN TIN CỦA HTV - MŨI TÊN BẮN NGƯỢC

Bản tin biểu tình của HTV Hà Nội – Mũi tên bắn ngược

Khánh An, phóng viên RFA 
2012-08-06
Một lần nữa, Đài Phát thanh – Truyền hình Hà Nội bị những người biểu tình chống Trung Quốc phản đối khi đưa tin sai lệch về vụ biểu tình diễn ra tại Hà Nội vào hôm Chủ nhật 5/8.

Hôm 05/08/2012 tại Hà Nội hàng trăm người dân lại tiếp tục xuống đường biểu tình chống Trung Quốc.

Nhiều khán giả đã ghi lại được chi tiết trong bản tin trưa 5/8 của đài, trong đó nêu đã “bắt quả tang một số đối tượng đang phát trả tiền công cho những người tham gia biểu tình” và sẽ đưa chi tiết vào bản tin tối. Thế nhưng những chứng minh cụ thể đã không xuất hiện trong bản tin tối, khiến cho những người trong cuộc rất bức xúc. Khánh An tìm hiểu chi tiết và tường trình. 

Vu khống xuyên tạc
Chuyện vu khống hòng dập tắt các cuộc biểu tình hay che giấu việc bắt người của công an thì HTV Hà Nội đã làm một việc có tính chất đi ngược lại ý định ban đầu của họ.
TS Nguyễn Xuân Diện
Ngay sau khi cuộc biểu tình chống Trung Quốc gây hấn diễn ra tại Hà Nội vào sáng Chủ nhật 5/8, Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội đã nhanh chóng đưa ngay tin này vào bản tin thời sự buổi trưa, trong đó có đoạn:
Đáng chú ý là trong cuộc tụ tập đông người sáng nay, quần chúng nhân dân và lực lượng an ninh đã phát hiện và bắt quả tang một số đối tượng đang phát trả tiền công cho những người tham gia biểu tình. Bộ mặt thật của cái gọi là “biểu tình yêu nước” đã bị lộ tẩy. Những thông tin chi tiết này chúng tôi sẽ phản ánh rõ nét trong chương trình thời sự 18:30 giờ hôm nay.

Ngoài những người đi biểu tình, nhiều người dân không tham gia xuống đường cũng chờ đón xem chi tiết của vụ việc trong bản tin tối. Thế nhưng những điều khán giả mong đợi đã không đến. Bản tin buổi tối được đọc lại với nội dung tương tự nhưng bị cắt mất chi tiết “bắt quả tang các đối tượng phát tiền công cho người biểu tình” và thêm hình ảnh, chi tiết việc bắt giữ khẩu hiệu, băng rôn.

Bên cạnh đó, lực lượng chức năng đã thu giữ 8 băng-rôn, khẩu hiệu cỡ lớn. Bên cạnh những nội dung thường thấy là “Phản đối Trung Quốc”, thì lần này kích cỡ lớn hơn nhiều, và đặc biệt là xuất hiện nội dung chủ trương chống phá chính sách của Đảng, Nhà Nước, bôi nhọ các đồng chí cấp cao.

Thế nhưng ngay cả những hình ảnh băng-rôn bị thu giữ mà đài này đưa lên trong bản tin buổi tối cũng bị những người biểu tình bác bỏ, cho rằng họ không sử dụng các băng-rôn đó.

Nói với Đài Á Châu Tự Do, TS. Nguyễn Xuân Diện, một trong những người đã từng nhiều lần tham gia xuống đường phản đối Trung Quốc, cho biết: 

“Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội thì hai năm nay rồi, từ những cuộc biểu tình chống Trung Quốc năm ngoái cho đến bây giờ, luôn luôn công kích, vu khống và xuyên tạc những người biểu tình và các cuộc biểu tình của những người Việt Nam yêu nước ở Hà Nội trong thời gian họ tham gia biểu tình chống Trung Quốc gây hấn. Không những họ nhìn nhận rằng tham gia các cuộc biểu tình là những người mà họ cho là bị thế lực thù địch lợi dụng, hoặc là những người bất mãn với nhà nước v.v… mà họ còn xuyên tạc cả ý nghĩa tốt đẹp của những cuộc biểu tình.” 

Tác dụng ngược
Sống ở Hà Nội, mình nghe nhiều bản tin loại ấy rồi thì tự nhiên mình thấy bình thường. Bình thường ở góc độ là người ta nói dối và xuyên tạc trơ trẽn quá.
Ô. Nguyễn Chí Đức
Đây không phải là lần đầu tiên Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội đưa tin sai lệch về các cuộc biểu tình. Năm ngoái, đài này cũng đã phát đi một bản tin về biểu tình, gọi những người đi biểu tình là các phần tử bị thế lực thù địch lợi dụng, đồng thời sử dụng hình ảnh của các nhân sỹ trí thức như nhà văn Nguyên Ngọc, giáo sư Nguyễn Huệ Chi, TS. Nguyễn Văn Khải… để minh họa cho nội dung bản tin. Nhóm 10 nhân sỹ trí thức Hà Nội đã gửi đơn kiện đài này lên Tòa án nhân dân TP. Hà Nội về tội vu khống, xuyên tạc khi cho rằng những người tham gia biểu tình là “phản động”. Thế nhưng vụ kiện đã không đi tới đâu.

Lần này, với việc đưa ra lời hứa sẽ đưa thông tin chi tiết về việc bắt được đối tượng trả tiền cho người tham gia biểu tình, Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội đã bị chính khán giả của mình “bắt giò” khi không đưa được chứng cứ cụ thể. Những mẩu video clip ghi lại nội dung hai bản tin đã được gửi đi trên khắp các trang mạng xã hội. Không chỉ có khán giả ở Hà Nội, mà ngay cả những người dân ở thôn quê trước đây còn bán tin bán nghi về những bản tin từ Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội cho rằng những người tham gia xuống đường là “phản động” thì nay họ được dịp nhìn nhận lại mọi chuyện từ việc so sánh hai bản tin.

Trong bản tin phát buổi trưa 5/8, Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội còn nêu đích danh một số người thường tham gia biểu tình và gọi những người này là những đối tượng chuyên “tụ tập đông người, gây mất trật tự công cộng”. Một trong những người bị nêu tên là anh Nguyễn Chí Đức cho biết: 

“Mình không ngạc nhiên lắm đâu. Sống ở Hà Nội, mình nghe nhiều bản tin loại ấy rồi thì tự nhiên mình thấy bình thường. Bình thường ở góc độ là người ta nói dối và xuyên tạc trơ trẽn quá. Trước đây một vài lần thì mình có bức xúc, nhưng họ làm nhiều lần, trơ trẽn nhiều quá thì mình cũng chả thấy bức xúc nữa mà thấy bình thường. Bình thường ở đây là nằm trong cái suy nghĩ bất bình thường của chế độ.”
 
Sau khi hai bản tin của Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội được đưa lên mạng, rất nhiều phản hồi đã được đăng lên phản ánh về mức độ khả tín của đài này. Nhiều người cho rằng chính hai bản tin hôm 5/8 đã trở thành một mũi tên bắn ngược vào mục tiêu ban đầu của việc đưa các bản tin trên.

TS. Nguyễn Xuân Diện nhận định:

“Tôi cho rằng là chuyện vu khống hòng dập tắt các cuộc biểu tình hay che giấu việc bắt người của công an thì Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội đã làm một việc có tính chất đi ngược lại ý định ban đầu của họ.”

Những người tham gia biểu tình cho rằng việc đưa tin không đúng sự thật về các cuộc biểu tình chống Trung Quốc của Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội đã trở thành một công việc mang tính chất hệ thống. Lý do là vì hành động này được thực hiện nhiều lần và cùng một lúc với một số phương tiện truyền thông địa phương khác mỗi khi có biểu tình hay xảy ra việc bắt bớ người biểu tình.

Trong vụ biểu tình hôm 5/8, có khoảng 30 người cũng đã bị bắt đưa lên xe buýt chở đến trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà. Trong khi đó, nhiều người cho biết hai cuộc biểu tình khác cũng diễn ra cùng ngày, một về khiếu kiện đất đai, hai là vụ xuống đường của những người đồng tính, đã không bị lực lượng an ninh bắt bớ, ngăn chặn hay gây khó dễ như đối với những người xuống đường chống Trung Quốc gây hấn.



-->đọc tiếp...

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Nguyễn Chí Đức: NÊN NGHIÊM TÚC CÂN NHẮC XỬ LÝ TRƯỜNG HỢP CHỊ BÙI HẰNG

Bộ Chính trị ĐCSVN nên nghiêm túc cân nhắc xử lý trường hợp chị Bùi Thị Minh Hằng

ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM

THƯ NGỎ YÊU CẦU LƯU TÂM ĐẾN UY TÍN CỦA ĐẢNG

ĐỐI VỚI QUẦN CHÚNG


Kính thưa các đồng chí trong Bộ Chính Trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) trừ Nguyễn Tấn Dũng!


Tên tôi là : Nguyễn Chí Đức
Năm sinh :
1976
Ngày vào ĐCSVN :
28-12-2000
Ngày chính thức :
28-12-2001
Hiện đang sinh hoạt tại :
Chi bộ Phòng Điều Hành thuộc Trung Tâm Dịch Vụ Khách Hàng – Viễn Thông Hà Nội

Thông thường và cũng là qui định của ĐẢNG TA (*) chỉ có đảng viên cấp trên mới có thẩm quyền giáo huấn, chỉ đạo, chỉ tay năm ngón đối với đảng viên cấp dưới mặc dù chưa chắc trình độ, đạo đức, cống hiến của cấp trên đã bằng cấp dưới. Nay tôi xin phép phá lệ, không dám thay mặt ai ngoài cá nhân tôi có đôi lời với các đ/c cấp cao nhất của Đảng ta. Vì việc này có liên quan đến 1 người anh-em, 1 người “đồng chí” của tôi đó là chị Bùi Thị Minh Hằng, ít nhiều vấn đề này cũng liên quan góp phần nâng cao huặc hạ thấp uy tín của Đảng ta. Tôi cũng xin nói rõ khái niệm “đồng chí” trong ngoặc kép mà tôi đề cập đến chị Hằng có khi tôi còn trân trọng hơn ý nghĩ đồng chí trong Đảng ta, vì thực tế tôi từng nghe/biết trong nội bộ của Đảng ta có lúc, có khi chỉ lợi dụng là “bem” nhau chết thôi. Bem theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

Mới đây, tôi vừa nhận được cuốn sách nhỏ-mỏng Qui định về những điều đảng viên không được làm mới được in trong tháng 3/2012 một cách rất nghiêm túc. Đây là một chủ trương có tính chất hệ trọng, kết quả của việc chỉnh đốn trong nội bộ còn phải hậu xét nhưng trước mắt nó sẽ siết chặt dây thòng lọng nhằm quản lý các đảng viên là các cựu chiến binh, lão thành cách mạng, trí thức, những người tốt còn lương tâm muốn gióng lên tiếng nói về sự bất công của xã hội, về sự tha hóa trong nội bộ ĐCSVN đã đến mức trầm trọng có khả năng “ung thư di căn giai đoạn cuối“.

Tôi nghĩ là các đ/c nói riêng và nhiều người trong Đảng ta nói chung và hầu hết nhân dân đều nhận thấy sự sụp đổ, mất quyền lãnh đạo đất nước của ĐCSVN là hiện thực khác quan nếu cừ đà xuống cấp để mất lòng tin của nhân dân cũng như sự chản nán, mất tinh thần chiến đấu của phần lớn đảng viên khi nhìn và so sánh vào sự xa hoa, khệnh khạng, ăn tục nói phét của những cán bộ cấp trên (dĩ nhiên cũng là đảng viên) không xứng với tài năng, sự cống hiến và đức độ đối lập với hoàn cảnh của đại bộ phận quần chúng nhân dân. Hôm nay, xem bản tin thời sự của đài truyền hình Hà Nội đưa tin về trường hợp chị Bùi Thị Minh Hằng đang bị cưỡng bức giáo dục ở cơ sở giáo dục Thanh Hà tỉnh Vĩnh Phúc, trong lòng tôi không khỏi dấy lên sự ngán ngẩm và xin mạnh dạn, thẳng thắn trình bày với các đồng chí như sau:
.

Thiết tưởng về trường hợp chị Bùi Thị Minh Hằng, tôi nghĩ các đồng chí đã biết. Còn nếu thực sự các đ/c không biết xin các đồng chí nhờ trợ lý, thư ký lên Internet vào các trang web như youtube.com, google.com hay tham khảo ở các blog, website không do sự quản lý của chế độ để tìm hiểu tâm tư, tình cảm của các blogger đối với cái tên “Bùi Thị Minh Hằng” xem như thế nào?

Tôi nhớ không nhầm đã từng xem một phóng sự truyền hình nói về những người tù, tội phạm hình sự trong thời chiến (trước 1975) ở miền Bắc đã từng được kết nạp ĐCSVN, có người ra chiến trường lập công trạng cho chế độ, có người đã anh dũng hi sinh, có người làm những việc tốt hơn cả đảng viên. Còn trong ĐCSVN thì thế nào? Trong “triều đình” của ĐCSVN có những chuyện thâm cung bí sử được đồn đại còn khốn nạn hơn cả dân gian. Có những câu chuyện nhân dân đã lan truyền từ lâu rồi (do bản tính thích đàm tiếu của người Việt Nam) trước khi xuất hiện Internet ở Việt Nam những năm 1998-1999.

Các đ/c nghĩ sao về việc dùng cả hệ thống chính trị, các phương tiện truyền thông như truyền hình, báo đảng, báo an ninh để bêu rếu, moi móc đời tư của 1 người phụ nữ bình thường có xứng đáng không? Trong giang hồ, xã hội đen cũng khó chấp nhận chứ đừng nói chuyện người lương thiện. Không biết các đồng chí nghĩ thế nào chứ từ khi tôi đi học, đi làm những ông/anh nào hay tỉa đểu, bêu rếu phụ nữ vì chuyện A, B, C nào đó khi người ta ngã ngựa bản chất cũng chẳng ra cái gì, anh-em nhất là những người có cá tính đều coi thường và khinh bỉ ngầm loại này.

Chuyện tham nhũng, mua quan bán chức, Boxit Tây Nguyên, vấn nạn trong nghành giáo dục…thì không đi bêu rếu nhằm ngăn chặn những con sâu mọt làm hại dân tộc, làm hại uy tín của ĐCSVN, làm hại đến sự tồn vong/phát triển của đất nước đằng này đi làm việc cỏn con, tiểu tiết quả thực tôi nghi ngờ về tấm lòng rộng lượng, quang minh chính đại của một số người trong Đảng ta có thẩm quyền thao túng truyền thông. Nói thẳng tưng một cách bình dân là : Quá phọt phẹt !

Một cách thành thật và thẳng thắn, tôi biết cái chuyện bêu rếu chị Hằng không chỉ đơn thuần nhằm “đánh” chị Hằng mà sâu xa là có kẻ/nhóm muốn triệt tiêu mầm mống tụ tập của những người đã từng biểu tình yêu nước trong mùa hè 2011 đã gắn kết, đùm bọc lẫn nhau. Nhưng xin thưa với các đ/c, những người này ban đầu chẩng ai có suy nghĩ liên kết, liên lạc với nhau làm gì. Chỉ đến khi có sự bắt bớ, thẩm vấn, đánh-đạp, xô đẩy người biểu tình khiến dần dần họ đồng cảm mà xích lại gần nhau từ đó phát sinh ra những câu chuyện khác.

Nguyên nhân trực tiếp để xảy ra cơ sự này, không ai khác chính là tác động của lực lượng công an thành phố Hà Nội khi phải thực hiện công vụ, làm theo mệnh lệnh của Đảng ta. Nhưng nguyên nhân sâu xa và âm ỉ chính là thái độ úp úp – mở mở về cách đưa tin của Đảng ta về tình hình biển đảo Hoàng Sa – Trường Sa không những quần chúng nhân dân không được biết mà đến 99,99% đảng viên đều không được phổ biến cụ thể thực hư như thế nào. Việc dồn nén, nghi ngờ từ năm này qua năm khác đến một thời điểm đã bùng nổ. Nếu điều này không diễn ra vào năm 2011 thì cũng sẽ diễn ra ở một thời điểm nào đó trong tương lai và chắc chắn còn xảy ra nếu như nhân dân tỏ sự nghi ngờ vào việc quyết tâm bảo vệ tổ quốc đến hơi thở cuối cùng của lãnh đạo ĐCSVN cùng các tổ chức khác như QĐNDVN, CAND, ĐTNCSHCM…


Câu chuyện về chị Hằng tôi nghĩ nhiều người trong lực lượng an ninh, lãnh đạo ĐCSVN phải mệt mỏi, trên Internet các blogger, truyền thông không do chế độ cũng bàn ra tán vào. Bản thân những người như tôi đã từng gắn bó với chị Hằng trong một giai đoạn trong công cuộc xuống đường, không khỏi lo lắng và bất an không những về trường hợp của chị Hằng mà còn những trường hợp khác bị rắc rối không hiểu lý do tại sao?

Về ngắn hạn và cụ thể, tôi nghĩ các đ/c nên tìm cách chỉ đạo, dàn xếp và hợp lý hóa để chị Bùi Thị Minh Hằng nhanh chóng ra khỏi trại giáo dục Thanh Hà càng sớm càng tốt. Vì tôi tin rằng tất cả mọi người đều hiểu việc giam giữ chị Hằng đến 2 năm là bất hợp lý, quá nặng tay. Cái này chỉ khiến những người muốn tìm hiểu bản chất sự việc càng ngày càng thêm sợ Công An, gián tiếp là sợ ĐCSVN mà thôi. Không lẽ ĐCSVN muốn làm nhân dân sợ hãi?

Nhưng đó chỉ là ngắn hạn, còn về dài hạn khi người ta vượt qua nỗi sợ hãi, vượt qua sự đau thương, vượt qua sự u mê-ngu tối thì người ta không còn sợ nữa khi đó một cuộc cách mạng về tư tưởng sẽ diễn ra. Ban đầu, tự thân mỗi người dân tự giác ngộ, trong ĐCSVN thì các đảng viên tự diễn biến đến một lúc chín muồi, đủ lượng thì cái gì đến nó sẽ phải đến.

Về lâu về dài, biện pháp an dân hiệu quả nhất là các đ/c tăng cường tuyên truyền và xác quyết mạnh mẽ cụ thể về chủ quyền của quốc gia đối với giặc Tàu (tương lai) cho nhân dân và cộng đồng quốc tế. Cần thiết phải có sự tuyên thệ trước quốc dân đồng bào của lãnh đạo ĐCSVN và thâm chí toàn bộ đảng viên phải xin thề khi có chiến tranh phải ra mặt trận, lên tuyến đầu, trừ trường hợp già cả/người tàn tật, phụ nữ và những trí thức lớn (để dành vào việc giáo dục). Nói gì thì nói Đảng ta hiện nay là đảng cầm quyền, gần như hầu hết các chức vụ từ xã tới trung ương đều có vị trí của Đảng ta.

Bên cạnh đó, với cương vị là cán bộ của các Bộ-Ban-Nghành trong chính phủ, các đ/c nên điều chỉnh lại chính sách, luật lệ/nghị định nhằm giảm thiểu bất công, nhũng nhiễu dân lành của các cơ quan công quyền. Các đ/c cố gắng tự chấn chỉnh nhằm ngăn chặn tham nhũng, thất thoát tài nguyên, tiền bạc mà đầu tư vào giáo dục, y tế và các hoạt động công cộng khác, chú trọng tới người nghèo, nông dân-công nhân. Những điều này chẳng có gì cao siêu và xa xôi, cứ suy luận ngay từ chính những dòng đầu tiên trong điều lệ của ĐCSVN!

Thay vào việc chúng ta tăng cường tuyển dụng quân số, đầu tư vào lực lượng an ninh nội địa, mục đích chăm chăm rình bắt những người tụ tập, ngăn chặn những người cất lên tiếng nói phản kháng chính quyền, bắt bỏ tù những người có tư tưởng khai phóng-tự do vạch ra một con đường nhằm phát triển đất nước dù không cùng quan điểm với ĐCSVN. Tôi nghĩ đại đa số những người này là người tốt trong xã hội, chí ít cũng chẳng ăn trên ngồi trốc, đè đầu/cưỡi cổ nhân dân như đảng viên. Thậm chí họ cũng chẳng nguy hiểm cho chế độ, cho sự tồn vong của ĐCSVN bằng sự suy thoái, tha hóa, tham nhũng của những đảng viên cao cấp trên hầu hết tỉnh thành, mọi mặt trận, các lĩnh vực ở Việt Nam. Nói một cách dân gian và hơi bậy đó là “tự tay bóp dá…i” chứ chẳng có thế lực thù địch nào phá hoại nhanh chóng bằng chính trong nội bộ tự đạp đổ, đi ngược lại lợi ích và nguyện vọng của nhân dân..

Rất mong các đ/c đại xá cho sự lộng ngôn của tôi vì quả thực tôi quá chán với báo đài chính thống là công cụ của Đảng ta, ai lại đi moi móc đời tư của một người phụ nữ làm gì. Nếu muốn tỏ rõ sự nghiêm minh của pháp luật thì cứ theo đúng qui định của pháp luật mà làm, cũng như chấp nhận những khiếu kiện (nếu có) của chị Hằng. Còn bằng không nếu đã xác định chơi “luật rừng” thì chúng ta cứ âm thầm mà làm thôi. Mong các đ/c rút kinh nghiệm cho những lần biểu tình yêu nước về sau của nhân dân nếu bất đắc dĩ xảy ra.
Xin trân trọng cảm ơn các đồng chí trừ Nguyễn Tấn Dũng!

Hà Nội, ngày 13/4/2012
Người viết bài (không ký tên)

NGUYỄN CHÍ ĐỨC

(*) ĐẢNG TA : Lưu ý đối với người đọc ngoài ĐCSVN, ở đây tôi đề cập với các đ/c của tôi chứ không bao đồng Đảng ta tức là đảng của tất cả mọi người. Và đây là đảng đang cầm quyền và cũng là đảng duy nhất chính thức đang tồn tại ở Việt Nam.

Ghi chú :
về nguyên tắc trong nội bộ của ĐCSVN đơn thư, phản ánh phải trình lên từ cấp cơ sở dần dần tới cấp cao hơn, nhưng với kiểu viết tùy hứng và chẳng ăn nhập gì đến chuyện cơ sở nên tôi nghĩ không bao giờ đến tay các đồng chí trong Bộ Chính Trị, nên tôi viết thư ngỏ này để hi vọng ai đó copy & paste chuyển đến tay các đ/c này chăng ?


-->đọc tiếp...