Blogger Widgets
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Hoàng Tám. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bùi Hoàng Tám. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Bùi Hoàng Tám: HỌ VU OAN ÔNG CHẤN ĐỂ LÀM GÌ?

Họ vu oan ông Chấn để làm gì?
Bùi Hoàng Tám 
Theo Dân Trí

Từ ngàn đời nay, một trong những tội ác không thể tha thứ, đó là tội “vu oan giá họa, bốc lửa bỏ tay người”. Thế nhưng họ đã nhẫn tâm gây ra tội ác tày trời này với ông Nguyễn Thanh Chấn và gia đình ông? Vì sao vậy? Họ làm thế để làm gì, vì mục đích gì? Họ có hai chữ gọi là “lương tâm” không nhỉ?

 Đó là câu hỏi day dứt mình suốt từ khi xảy ra vụ án oan thảm khốc của ông Nguyễn Thanh Chấn.

Trước hết, phải khẳng định rằng họ là những người hiểu biết, có ăn có học nên chắc hẳn họ phải biết đó là tội ác trời không dung, đất không tha.

Một tội ác giết người không hơn không kém.

Việc ông Chấn không bị tử hình nhờ chính sách khoan hồng vì người bố liệt sĩ nằm ngoài sự toan tính của họ.

Thế mà họ đã nhẫn tâm thực hiện không phải một ngày, hai ngày mà là nhiều ngày. Cũng không phải một người hay hai người mà là nhiều người. Không chỉ thế, họ còn dàn dựng rất công phu, với các bài bản, lớp lang hẳn hoi…

Hủy hoại danh dự của cả một dòng tộc, đẩy một gia đình có 4 người con đến chỗ tan nát song 10 năm qua, có ai trong số họ dù chỉ một lần cảm thấy lương tâm mình áy náy? Có ai trong số họ run sợ trước quả báo, tâm linh?

Có lẽ không. Họ vẫn thản nhiên sống trong nỗi đau tận cùng của người vô tội. Họ vẫn lên chức, lên tước, lên lương…

Ngay cả khi những “cộng sự” của họ bị tai nạn thảm khốc, không biết từ sâu thẳm lương tâm, có bao giờ họ nghĩ đến điều “nhân quả” như tên bài báo nói về vụ việc này đăng trên Gia đình & Xã hội “"Thuyết nhân quả” trong vụ án oan tại Bắc Giang?”.
Mỗi con người, mỗi gia đình sống trên đời ai cũng có thể bất ngờ gặp tai nạn. Điều khác nhau là với người này thì nhận được sự sẻ chia, thương xỏt còn với người khác thì ngược lại.

Rồi đây, bằng sự nghiêm minh của luật pháp, ai gây nên nỗi oan sai cho ông Chấn sẽ phải chịu trách nhiệm. Song không chỉ có họ, vợ con và người thân của họ sẽ sống như thế nào trong mắt những người dân?

Đây là một nỗi đau lớn nhưng có lẽ cũng là sự công bằng “trời xanh có mắt” vì những gì họ “gieo gió” ra cho gia đình ông Chấn thì giờ đây, chính họ và gia đình họ lại “gặt bão”.

Vậy thì chả lẽ chỉ vì cái gọi là “thành tích” mà họ làm điều khủng khiếp này sao? Chả lẽ vì những tấm bằng khen hay một tràng vỗ tay, một lần lên chức, lên lương… mà họ nhẫn tâm làm điều độc ác này?

Theo thông tin mới đây, trong tất cả các bản tường trình của 6 điều tra viên liên quan còn khẳng định mình không ép cung ông Chấn!?

Ơ hay! Thế họa ông Chấn tâm thần chắc khi mà “tự nhiên như nhiên” lại nhận mình giết người để đối mặt với án tử hình rồi suốt 10 năm đằng đẵng kêu oan? Mà không thể có chuyện ông Chấn bị điên bởi nếu bị điên, ông Chấn đã không bị truy cứu trách nhiệm.

Rồi một Lý Nguyễn Chung nữa, tự nhiên không giết người lại nhận mình giết người để rồi vào tù và thốt lên rằng từ khi nhận tội, thấy lòng mình thanh thản?

Nói trắng ra, cho đến lúc này, ngay cả khi mọi chứng cứ đã rõ như ban ngày, họ vẫn không hề hối hận.

Rốt cuộc, họ có lương tâm không nhỉ và họ làm thế để làm gì nhỉ?
Bùi Hoàng Tám
  
-->đọc tiếp...

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

ĐỔI TÊN NƯỚC, NHÂN DÂN CẦN MỘT LỜI GIẢI TRÌNH THUYẾT PHỤC

Nhân dân cần một lời giải trình thuyết phục
Bùi Hoàng Tám
(Dân trí) - Những ngày qua, việc thay đổi tên nước trở thành vấn đề sôi động trên nghị trường. Nhiều ý kiến muốn lấy lại tên nước Việt Nam dân chủ cộng hòa song cũng không ít ý kiến giữ nguyên tên nước hiện nay. Tuy nhiên, cả hai luồng ý kiến đều có một điểm chung, đó là cần có lời giải trình thỏa đáng với dân.

Nhân dân cần một lời giải trình thuyết phục

 


Khi đề xuất hai phương án trình Quốc hội cách đây chưa lâu, đối với phương án lấy lại tên Việt Nam dân chủ cộng hòa, UB Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 lập luận tên này gắn liền với sự ra đời của chính thể cộng hòa đầu tiên, được long trọng công bố qua Bản tuyên ngôn độc lập của Hồ Chủ tịch, được thể hiện qua 2 bản Hiến pháp (1946 và 1980), phản ánh đúng trình độ phát triển của Việt Nam trong giai đoạn hiện nay, có khả năng lôi cuốn, tập hợp đoàn kết toàn dân tộc, tạo sự đồng thuận chung trong xã hội, đồng thời thuận lợi hơn trong quan hệ hợp tác với các nước khác trên thế giới…
 
Trả lời về lý do vẫn giữ nguyên tên Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam vừa qua, ông Phan Trung Lý - Trưởng Ban Biên tập sửa đổi Hiến pháp cho biết việc thay đổi tên nước trong thời điểm này sẽ dẫn đến những hệ quả không có lợi, thậm chí bị xuyên tạc là đang xa rời mục tiêu, con đường lên chủ nghĩa xã hội và làm phát sinh nhiều thủ tục hành chính, gây tốn kém, phức tạp… Phương án này cũng tránh việc phải thay đổi về quốc huy, con dấu, quốc hiệu trên các văn bản, giấy tờ.

Lời giải trình trên đã không được nhiều đại biểu Quốc hội và cử tri chấp nhận.

Trước hết, nói về việc “lợi dụng”, “xuyên tạc”, “xa rời mục tiêu”… Xin thưa, đối với một số người cố tình xuyên tạc, bóp méo thì dù thay hay không thay hoặc thay bằng bất cứ tên nào khác, họ cũng sẽ bóp méo và xuyên tạc. Tuy nhiên, đây là số ít, không nhất thiết phải quan tâm.

Cũng xin không đề cập ý kiến “ngộ nghĩnh” đến khó hiểu như việc đổi tên nước “… chỉ một số tiểu thương quan tâm" của đại biểu Phạm Trường Dân, Phó giám đốc Công an tỉnh Quảng Nam.

Xin chỉ đề cập đến một số lý do còn lại.

Về lý do phức tạp trong các thủ tục hành chính như thay đổi quốc huy, con dấu, quốc hiệu… có lẽ không khó khăn cho lắm đối với thời đại khoa học và công nghệ hiện nay. Vả lại, việc thay con dấu chẳng hạn, có thể chúng ta tiến hành từng bước trên tinh thần ưu tiên những con dấu mang tính đối ngoại còn trên các văn bản khác, chúng ta có thể hạn định một thời gian thích hợp để thay đổi dần.

Lý do gây tốn kém cũng chưa thuyết phục bởi nếu là việc cần làm, dù tốn kém vẫn phải làm. Vào thời điểm năm 1980, khi đó kinh tế đất nước rất khó khăn, chúng ta cũng đã từng thực hiện việc này. Hiện nay, tuy kinh tế có một số khó khăn nhưng so với thời điểm đó, chúng ta có tiềm lực hơn ngàn vạn lần.

Có lẽ điều mà gây lo ngại nhất là việc thay đổi trên tiền đồng Việt Nam. Trước hết, phải xác định đây không phải là “đổi tiền” mà thực chất chỉ là thay tên quốc huy trên tiền đồng Việt Nam, có cùng mệnh giá không đổi. Vì vậy, việc thay đổi này tương tự như thay tiền cũ bằng tiền mới nên có thể thay dần trong một khoảng thời gian nào đó theo lịch trình.

Tóm lại, với những yếu tố như “gắn liền với sự ra đời của chính thể cộng hòa đầu tiên, được long trọng công bố qua Bản tuyên ngôn độc lập của Hồ Chủ tịch, có khả năng lôi cuốn, tập hợp đoàn kết toàn dân tộc, tạo sự đồng thuận chung trong xã hội, đồng thời thuận lợi hơn trong quan hệ hợp tác với các nước khác trên thế giới…” của Quốc hiệu Việt Nam dân chủ cộng hòa thì những lời giải thích của UB Dự thảo sửa đổi Hiến pháp chưa thuyết phục được nhiều đại biểu và cử tri là có cơ sở.

Việc thay đổi tên nước hay không là do ý nguyện của nhân dân mà Quốc hội là người đại diện. Tuy nhiên, dù thay đổi hay không thay đổi, đại biểu Quốc hội và cử tri đều cần một lời giải trình thuyết phục bởi “phải giải thích thỏa đáng, thuyết phục, người dân mới chấp nhận” như ý kiến của đại biểu Đỗ Thị Thủy (Vĩnh Phúc).
 

Bùi Hoàng Tám 
Nguồn: Dân trí

-->đọc tiếp...

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Thư giãn cuối tuần: ĐƯA VỢ VÀO NHÀ NGHỈ


ĐƯA VỢ VÀO NHÀ NGHỈ!
Bùi Hoàng Tám

Dẫn nhau vào nhà nghỉ
Vợ bỗng dưng thành bồ
Mình như thằng ăn vụng
Vừa mừng lại vừa lo…


10 năm thuộc tiếng ho
Quen nồng nàn hơi thở
Vậy mà phút lên giường
Vẫn bồi hồi, bỡ ngỡ…


Té ra là vẫn vợ
Với người khác thành bồ
Trang văn xuôi cũ rích
Chợt hóa thành bài thơ!


Nhớ lời tiền nhân xưa
“Tắt đèn” như nhau cả
Vấn đề là “khoai lạ”
Vấn đề là “mạ quen”!


Vợ ơi đừng tắt đèn
Để cho quen thành lạ!



Chú thích:
1 – “Tắt đèn, nhà ngói như nhà tranh”.
2 – “Khoai ruộng lạ, mạ ruộng quen”

Nhân tiện, giới thiệu thêm bộ Tứ Bình cổ 
của nghệ thuật Nhật Bản:




-->đọc tiếp...

HAI CÂU HỎI XIN GỬI TỚI BÍ THƯ THÀNH ỦY HÀ NỘI



Hai câu hỏi xin gửi tới Bí thư Hà Nội

(Dân trí) - Cho đến nay, vẫn chưa có “công chức 100 triệu” nào của Hà Nội bị phát hiện. Vụ việc “bức thư 30 ngày” cũng chưa thấy Hà Nội công bố hình thức kỉ luật. Chừng nào hai câu hỏi này còn bỏ ngỏ thì chừng đó, cái gọi là “sự chậm trễ” còn tiếp diễn.
Trước việc dân làng Đường Lâm xin trả lại danh hiệu Di sản quốc gia vì những phiền toái từ qui định gây ra, ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành ủy Hà nội đã đến tận nơi để trực tiếp xin lỗi người dân. Ông Nghị nói: “Vì sự chậm trễ ở làng cổ Đường Lâm, tôi thay mặt cơ quan quản lý xin lỗi và chia sẻ những bức xúc với người dân. Những vướng mắc ở Đường Lâm cần áp dụng chính sách linh hoạt để xử lý”. 


Đây là việc làm đáng trân trọng của người đứng đầu Thủ đô, nhất là khi Kỳ họp Quốc hội đang diễn ra. Không theo họp, Bí thư Phạm Quang Nghị đã xuống tận nơi lắng nghe tâm tư nguyện vọng của cử tri để từ đó, tìm ra biện pháp giải quyết. 

Ngay lập tức, Bí thư đã chỉ ra một số biện pháp nhằm “phá bức tường di sản” để “giải vây” cho Đường Lâm.  

Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là vì sao sự việc bức xúc ở Đường Lâm đã diễn ra nhiều năm nay khiến Bí thư thành ủy phải xin lỗi người dân vì “sự chậm trễ”? Sâu xa hơn, liệu người đứng đầu Thành phố sẽ có còn phải tiếp tục xin lỗi vì cái gọi là “sự chậm trễ”? Và quan trọng là làm gì để sẽ không (hoặc còn nhưng rất ít) những “sự chậm trễ” tương tự?

Câu trả lời ở đây có lẽ không khó bởi cách đây gần 70 năm, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nói: “Cán bộ là gốc của mọi công việc”. Tất cả mọi việc đều từ khâu cán bộ mà ra.

Việc Bí thư Phạm Quang Nghị xin lỗi người dân Đường Lâm là vì trách nhiệm người đứng đầu bởi cán bộ dưới quyền ông hoặc yếu kém, hoặc tắc trách.

Khi cơ quan công quyền vẫn có tới 30% công chức “có cũng được mà không cũng được” thì việc chậm trễ là đương nhiên.

Khi công đường còn có loại “công chức 100 triệu” thì việc chậm trễ cũng không lạ.(Minh họa: Ngọc Diệp) 

Càng không lạ với Hà Nội bởi cách đây ít lâu, tại một hội nghị giao ban, Bí thư Phạm Quang Nghị đã kể về cuộc hành trình 30 ngày của một bức thư: “Kỷ niệm Quốc khánh và là năm chẵn về mối quan hệ với nước bạn Lào, thủ đô Vientiane gửi cho tôi một bức thư. Mình cũng phải gửi thư lại cảm ơn, nhưng việc chuẩn bị thư cảm ơn đến tay tôi chỉ kém một ngày nữa là tròn một tháng. Việc tham mưu không chủ động cảm ơn người ta trước đã là lỗi, làm sau mà chỉ mỗi lá thư thôi nhưng cấp Sở Ngoại vụ làm chậm tám ngày, sang Văn phòng UBND TP làm chậm thêm 22 ngày, thế thì còn cảm ơn gì nữa”. 
Trở lại với “sự chậm trễ”, muốn xóa bỏ điều này, có lẽ việc cần làm ngay là một qui trình kỉ luật minh bạch, công khai.

Thế nhưng tiếc thay cho đến nay, vẫn chưa có “công chức 100 triệu” nào của Hà Nội bị phát hiện. Và cũng đến hôm nay,  vụ việc “bức thư 30 ngày” vẫn chưa thấy Hà Nội công bố hình thức kỉ luật những người có liên quan.

Có lẽ không chỉ riêng mình mà nhiều độc giả Dân trí đều mong muốn nhận được hai câu trả lời của lãnh đạo Hà Nội.

Một là có hay không “công chức 100 triệu”? Và nếu có thì đề nghị công khai tên tuổi, chức vụ…

Hai là đề nghị Bí thư Thành ủy cho biết trong việc bức thư chậm trễ 30 ngày có ai bị kỉ luật không? Nếu có thì hình thức kỉ luật là gì?

Chừng nào hai câu hỏi này còn bỏ ngỏ thì chừng đó, cái gọi là “sự chậm trễ” còn tiếp diễn.

Chúng ta đều cùng chờ đợi câu trả lời từ người đứng đầu Hà Nội Phạm Quang Nghị, phải không các bạn?
Bùi Hoàng Tám
Nguồn: Dân trí

 

-->đọc tiếp...

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

BỘ VĂN HÓA THỂ THAO VÀ DU LỊCH KHÔNG BIẾT NHỤC SAO ?

Sự xấu h
Bùi Hoàng Tám
Sự đối mặt với lịch sử luôn là điều khủng khiếp của mỗi thế hệ bởi không ai thoát khỏi lịch sử! Ai có công, lịch sử và nhân dân không quên và ngược lại. Hãy biết xấu hổ thật nhiều bởi đây là đặc điểm chỉ con người mới có.

Bộ VH-TT&DL vừa trình Chính phủ đề án chọn Quốc hoa đồng thời tổ chức hội thảo, lấy ý kiến nhân dân qua bầu chọn trực tiếp và qua Intenet. Theo đó, 62,1% số ý kiến được hỏi trên mạng Internet chọn hoa sen, 16% chọn hoa Đào, 5% chọn hoa Ban và 2% chọn hoa tre và nhiều ý kiến khác...

Thế nhưng một số người lại đặt câu hỏi có cần thiết phải chọn Quốc hoa vào thời điểm này hay không?

Thậm chí, trên một số tờ báo, bức xúc trước thực trạng tham nhũng hiện nay, một số độc giả còn đề xuất chọn… hoa hồng và hoa trinh nữ. Điều hài hước ở đây là hoa hồng được hiểu chung là phần trăm (%), là chia chác, là phong bao, phong bì tham nhũng hối lộ. Còn hoa trinh nữ có cái tên dân gian là loài hoa… xấu hổ!

Những ý kiến trên có vẻ hài hước nhưng ẩn chứa trong đó là một sự thật chua chát đến đắng lòng. Đó là tệ nạn tham nhũng, hối lộ, chia chác (hoa hồng) “nở rộ” khắp nơi. Nó như một sự “tất yếu trong cuộc sống” mà đỉnh cao có lẽ ở Hà Nội với lời nhận xét của Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị: “… những nơi khác khi “bôi thì trơn”, còn ở chúng ta “cũng bôi mà không trơn”! Tức là có thể hiểu tiền vẫn lấy (hoa hồng % vẫn nhận) nhưng việc không làm.

Cùng nở rộ với những “bông hoa hồng phần trăm” là loài hoa xấu hổ của những ai có lương tri, có tấm lòng đối với non sông, đất nước .

Không xấu hổ sao được khi mà tổ quốc thống nhất đã gần 40 năm mà vừa mới thoát khỏi ngưỡng nước nghèo của thế giới.

Không xấu hổ sao được khi tình trạng nói một đằng làm một nẻo, sự dối trá đã trở thành “nỗi nhục lớn” như lời giáo sư Hoàng Tụy.

Không xấu hổ sao được khi nạn tham ô, tham nhũng nhung nhúc như một “bầy sâu” trong một nồi canh theo lời Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.

Không xấu hổ sao được khi những vụ tham ô, tham nhũng ngày càng tinh vi và nghiêm trọng, có những vụ đẩy nền kinh tế cả nước vào cảnh lao đao như vụ Vinashin, Vinalines…

Không xấu hổ sao được khi cả nước có đến hơn 9.000 giáo sư, tiến sĩ mà mỗi năm không có nổi vài ba cái sáng chế, thậm chí không có được một bài báo trên tạp chí khoa học uy tín.

Không xấu hổ sao được khi còn nhiều lắm những em thơ áo không đủ ấm, cơm không đủ no, sách không đủ học. Không xấu hổ sao được khi mỗi dịp tựu trường là một cuộc chạy đua bằng những chiếc phong bì chứa đầy ngoại tệ.

Không xấu hổ sao được trước cảnh bệnh nhân chen chúc, chui từ gầm giường ra chào Bộ trưởng Y tế.

Không xấu hổ sao được khi tai nạn giao thông vào loại hàng đầu thế giới và mỗi khi tan tầm là nhiều con đường kẹt cứng.

Không xấu hổ sao được khi có những người phụ nữ Việt Nam xếp hàng bán mình làm dâu xứ người như cảnh bán nô lệ thời Túp lều bác Tôm.

Không xấu hổ sao được khi nền hành chính mà có đến 30% công chức có cũng được mà không cũng được.

Không xấu hổ sao được khi người ta cần đến một tháng để soạn một bức thư và hơn một năm để soạn một cái thông tư.

Có lẽ khó có thể kể hết về những sự việc đáng xấu hổ đã và đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ ở mọi miền của đất nước.

Không chỉ xấu hổ với thế hệ hôm nay mà tủi hổ với cả mai sau.
Chúng ta sẽ nói như thế nào với cháu con hay ngược lại, rồi đây lịch sử sẽ nói gì về thế hệ chúng ta hôm nay?

Sự đối mặt với lịch sử luôn là điều khủng khiếp của mỗi thế hệ bởi không ai thoát khỏi lịch sử!

Ai có công, lịch sử và nhân dân không quên và ngược lại.

Hãy biết xấu hổ càng nhiều càng tốt bởi đây là đặc điểm chỉ con người mới có.
B.H.T
 
-->đọc tiếp...

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

KHÔNG ĐƯA VÀO SGK, LÀ CÓ TỘI LỚN ĐỐI VỚI DÂN TỘC!

Không đưa cuộc chiến 1979 vào SGK là có tội với dân tộc!

Bùi Hoàng Tám

Cuộc chiến tranh biên giới 1979 là một trong những trang sử vàng oanh liệt chống giặc ngoại xâm của dân tộc Việt Nam. Dù chỉ kéo dài hơn một tháng nhưng sự khốc liệt và tinh thần anh dũng của quân và dân ta đã viết tiếp lịch sử hào hùng của đất nước. 

Thế nhưng tiếc thay đã 34 năm qua, cuộc chiến ít được nhắc tới khiến thế hệ trẻ hôm nay không ít người mơ hồ, thậm chí không biết gì về cuộc chiến tranh này. Nó xuất hiện trong sách giáo khoa chỉ vẻn vẹn hơn 10 dòng là điều day dứt bởi lãng quên lịch sử không chỉ có tội với những anh hùng liệt sĩ và những người đã khuất trong cuộc chiến tranh vệ quốc oai hùng này mà còn có tội với cả hậu thế mai sau.

Vì vậy gần đây, trên nhiều diễn đàn, các nhà khoa học giáo dục, khoa học lịch sử đã đặt vấn đề cần phải đưa cuộc chiến trang vệ quốc năm 1979 vào sách giáo khoa một cách hợp lý trên tinh thần viết đúng như nó đã từng diễn ta. Đây là đòi hỏi khách quan, khoa học và chính đáng không chỉ là của lịch sử mà còn là tâm nguyện của dân tộc. 


Trả lời báo Tuổi trẻ ngày 24/2/2013 (bài Cuộc chiến bảo vệ biên giới 1979: Cần đưa đầy đủ vào sử sách), GS. Vũ Dương Ninh, Ủy viên đoàn chủ tịch Hội KHLS Việt Nam cho rằng rằng đây là thời điểm thích hợp để bổ sung sự kiện này vào SGK: “Cuộc chiến tranh biên giới diễn ra đã khá lâu, đủ độ lùi lịch sử để đưa vào SGK phổ thông cho thế hệ con cháu của chúng ta hiểu được từng xảy ra một sự việc: người Trung Quốc đã tấn công người VN, xâm lược lãnh thổ Việt Nam và chúng ta đã phải tiến hành một cuộc kháng chiến để bảo vệ lãnh thổ.”.

Cùng bài báo trên, GS. Nguyễn Minh Thuyết khẳng định: “Nếu có một cuộc biên soạn SGK phổ thông mới và được đảm nhận trách nhiệm chủ biên, tôi sẽ đưa vào SGK những bài liên quan đến sự kiện đấu tranh chống giặc ngoại xâm ở biên giới phía Bắc”. Không chỉ dừng ở sách giáo khoa Lịch sử, GS. Thuyết còn muốn đưa vào các môn khác những câu chuyện, thơ, bài viết ca ngợi cuộc đấu tranh của dân tộc, ca ngợi những người con đất Việt đã chiến đấu, hi sinh vì Tổ quốc ở giai đoạn lịch sử bi tráng này.

GS. Đinh Xuân Lâm, Hội Lịch sử Việt Nam cũng khẳng định: “Tôi rất tán đồng đưa cuộc chiến bảo vệ biên giới 1979 vào sách giáo khoa vì đây là vấn đề quan trọng đứng về mặt lịch sử để khẳng định thực tế, để học sinh hiểu rõ lịch sử, tránh nghe những thông tin xuyên tạc” và “cần phải vinh danh những tấm gương cụ thể, những chiến công cụ thể, giống như những cuộc chiến chống Nguyên Mông, Minh, Thanh, Pháp, Mỹ...”.

Ông Đỗ Ngọc Thống, Phó vụ trưởng Vụ Giáo dục trung học Bộ GD-ĐT, thường trực Ban biên soạn chương trình - SGK sau năm 2015 cho biết: “Không chỉ SGK lịch sử mà ở các môn học khác cũng có thể nghiên cứu đưa các nội dung mới phù hợp. Ví dụ như ở SGK địa lý hoàn toàn có thể đưa vào các nội dung mới hơn về biển đảo, giáo dục ý thức về bảo toàn lãnh thổ VN.”

Trả lời báo Dân trí ngày 21/2, GS.TS Đỗ Thanh Bình - Khoa Lịch sử Trường ĐH Sư phạm Hà Nội nói: “Người Trung Quốc có những chuyện không thật mà họ vẫn đưa vào SGK như vấn đề biển Đông, họ đưa vào bản đồ, vào quả địa cầu cho học sinh học. Huống gì đây là sự thật mà ta lại không đưa vào SGK. Ta không dựng nên chuyện, đó là sự thật”. 

Chúng ta hi vọng và mong đợi sự cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc năm 1979 sẽ được sớm đưa vào SGK như một trang sự vàng chống ngoại xâm. Hào khí của Bà Trưng, Bà Triệu, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung, của cuộc kháng chiến chống thực dân,  đế quốc, ngoại xâm trong thế kỉ qua lại một lần nữa như được sống dậy hào hùng trong các trang sách để các em biết nâng niu, quý trọng cuộc sống hôm nay đồng thời biết nâng cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng mỗi khi Tổ quốc Việt Nam yêu dấu bị xâm lăng, phải không các bạn?

Nguồn: TN.com.
 
-->đọc tiếp...

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

NHÂN CÁCH ĐẶNG HÙNG VÕ & PHẨM CÁCH VĂN GIANG

“Nhân cách Đặng Hùng Võ” & “Phẩm cách Văn Giang”!


(Dân trí) - Có lẽ hiếm có “phiên tòa” nào mà “nguyên đơn” lại vỗ tay khen ngợi “bị đơn” như tại buổi đối thoại giữa GS. Đặng Hùng Võ với người dân Văn Giang vừa qua. Nó đã khẳng định một “phẩm cách nhân dân” Văn Giang và xác lập “nhân cách công bộc Đặng Hùng Võ”…

Ngày 8/11 vừa qua, tại Hội trường (cũ) của Bộ TN&MT, nguyên Thứ trưởng Đặng Hùng Võ đã có cuộc gặp gỡ và đối thoại trực tiếp với những người dân bị thu hồi đất cho Dự án Khu đô thị nhà vườn Ecopark ở Văn Giang. Tại đây, GS. Đặng Hùng Võ đã thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm, thiếu sót về việc 8 năm trước đây với tư cách Thứ trưởng Bộ TN&MT, ông đã ký 2 Tờ trình (số 14/TTr-BTNMT và 99/TTr-BTNMT) gửi Thủ tướng Chính phủ. Trong đó, đề nghị thu hồi đất để xây dựng con đường cao tốc nối TP. Hưng Yên và Hà Nội qua cầu Thanh Trì và Khu đô thị nhà vườn Ecopark.
Xin không bàn về sự đúng sai của sự việc dù chính GS. Võ đã thừa nhận là thiếu sót, sai lầm. Điều mà tôi quan tâm, xin tạm gọi là “nhân cách công bộc” Đặng Hùng Võ và “phẩm cách nhân dân” Văn Giang.
Theo GS. Võ, cách đây nửa tháng, một số người bạn đã đưa trên Facebook bức thư ngỏ của 9 người dân Văn Giang cùng LS. Trần Vũ Hải yêu cầu ông đối chất xung quanh các tờ trình trên. “Tối hậu thư” còn nêu rõ, nếu sau một tuần không nhận được hồi âm, bà con sẽ khởi kiện ông ra tòa. Tuy nhiên, bà con cũng mở cho ông một con đường là có thể trả lời bằng thư.

Nhiều người bạn thân khuyên trả lời bằng thư nhưng GS. Võ đã quyết định chọn phương án đối thoại trực tiếp vì ông muốn sự minh bạch. Ông nói: “Tôi cho rằng việc bà con tố cáo tôi là tốt chỉ vì một lý do rất giản dị, nếu tôi bị thiệt thòi mà người dân được lợi thì tôi sẵn sàng”.
Phải nói đây là quyết định rất dũng cảm, một bản lĩnh chính trị và phẩm giá công bộc. Ông hoàn toàn có “cơ hội” hèn nhát im lặng như xưa nay thiên hạ thường im lặng. Nhưng ông đã chấp nhận đối mặt với sự thật và càng dũng cảm hơn khi công khai thừa nhận những sai sót của mình đồng thời xin lỗi bà con. Ông còn hứa sẽ đem hết sức mình để đòi lại những quyền lợi chính đáng của người dân Văn Giang.
Có lẽ không thể không nhắc tới là niềm tin vào chân lý cũng như sự công minh nơi ông. Trả lời câu hỏi ông có e ngại những thế lực hay nhóm lợi ích sẽ gây áp lực sau những gì ông đối thoại với dân Văn Giang và công khai trước công luận, GS. Võ khảng khái: “Sự thật vẫn là sự thật và tôi chỉ nói những điều thật…”.
Thẳng thắn, dũng cảm và niềm tin vào chân lý chính là cách hành xử của kẻ sĩ. Ở ông, có lẽ còn có cả sự day dứt của một công bộc đã làm điều thiếu sót, sai lầm khi đương chức.
Điều băn khoăn ở đây là những gì ông nói hôm nay suy cho cùng là của cá nhân ông, một người già về hưu đã không còn quyền lực. Giá như…!!!
Tôi đã cố gắng tìm một từ nào đó chính xác hơn hai từ “phẩm cách” để nói về tấm lòng, về cách hành xử của người dân Văn Giang khi vỗ tay khen ngợi GS. Võ nhưng đành bất lực.
Phải nói, tờ trình của Thứ trưởng Võ đã gián tiếp gây ra những tổn thất lớn không chỉ về kinh tế, ổn định trật tự xã hội mà có cả máu người dân Văn Giang đã chảy. Thế nhưng chỉ với một lời xin lỗi chân thành, GS. Võ đã nhận được từ chính bà con Văn Giang những tràng pháo tay khen ngợi. Những nụ cười rạng rỡ trên những gương mặt mới đây thôi còn đầy bức xúc, không thể không cảm động.
Tấm lòng nhân dân là thế. Bao dung, rộng lượng, vị tha…
Nhân dân sẵn sàng tha thứ cho những sai lầm dù lớn đến đâu của nhà quản lý nếu như những vệc làm đó không vì động cơ vụ lợi cá nhân và nhất là biết thành khẩn thừa nhận đồng thời quyết tâm sửa chữa. Ngược lại, nhân dân sẽ căm ghét, nguyền rủa những ai vì lợi ích của mình mà làm việc sai trái, mà lẩn tránh trách nhiệm, khinh khi những ai “chối tội, tranh công”…
Như đã nói ở trên, tôi không có ý định bàn đến sự đúng sai mà đơn giản hơn chỉ là cách hành xử thông qua hai việc làm cụ thể. Đó là lời xin lỗi của GS. Võ và tràng vỗ tay của bà con Văn Giang.
Bạn nghĩ gì về những hành động này?
Bùi Hoàng Tám
Nguồn: Dân trí.
-->đọc tiếp...